Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 647: Khơi mào chiến tranh

Hắn kích hoạt pháp bảo, hào quang phát ra, bao phủ gần một triệu binh lính trong quảng trường, sau đó thu hết vào bên trong không gian của pháp bảo. “Đi thôi!”
Hắn nhảy vào bên trong, thúc tàu con thoi bay vào bên trong vách ngăn không gian, chạy về phương xa.
Lúc đi qua trận pháp phòng thủ của Bích Du Cung, một tấm lệnh bài bay ra ngoài, màn sáng của trận pháp lập tức mở ra một lỗ hổng cho con tàu thoát ra.
……
Cách Bích Du Cung hàng triệu dặm, có một dãy núi dài vô tận dưới lòng hồ, tên là dãy Cáp Lạp Nhĩ.
Dãy núi đã từng yên tĩnh trở nên ồn ào tấp nập, vì một quặng linh thạch thượng phẩm được phát hiện ra.
Lấy mỏ quặng là trung tâm, phía Nam là cứ điểm của Bích Du Cung, còn cung Xoáy nước chiếm cứ phía Bắc, hai bên tranh chấp gay gắt, tuy rằng tạm thời mỗi bên khai thác một phía của mỏ quặng, nhưng thường xuyên cho người sang tập kích gián đoạn quá trình khai thác của đối thủ, ai cũng muốn độc chiếm mỏ quặng này.
Bích Du Cung hiện có một triệu quân tại cứ điểm, cung Xoáy nước cũng tương tự. Hai triệu yêu binh tại đây, một phần đi khai thác, một phần chuyên đi phá rối đối thủ, hai bên tranh chấp rất lâu khiến cả dãy Cáp Lạp Nhĩ rơi vào tình cảnh hỗn loạn.
Vào lúc này, không gian chợt gợn sóng, một chiếc tàu con thoi đang chậm rãi bay ra khỏi vách ngăn không gian, đôi mắt sáng ngời của Bạch Đông Lâm nhìn hết tất thảy mọi thứ bên dưới.
Hai bên vẫn hết sức kiềm chế, tuy tranh chấp liên miên nhưng cũng không xảy ra đại chiến quy mô lớn, bởi cả hai bên đều biết thực lực lẫn nhau là tương đương, không ai có thể tiêu diệt được bên kia.
Cũng có thể nói rằng cấp cao của hai bên đã thống nhất một hiệp nghị, tuy rằng không được công bố rõ ràng nhưng thực tế ta ngầm hiểu khoáng mạch đã được chia đều, vậy nên chẳng có bên nào phái quân tiếp viện đến.
Những điều này đương nhiên chẳng nói cho quân, nếu không sẽ gây mất thể diện và uy tín của cấp cao là nhỏ, gây loạn lòng quân mới là chính.
Bọn họ sẽ chẳng thể nào tin được những người lãnh đạo mà bản thân vô cùng ngưỡng mộ lại đi thỏa hiệp với kẻ thù.
Điều này đương nhiên sẽ không mang lại ích lợi gì.
“Ha ha, các ngươi không dám đánh, vậy để ta giúp các ngươi, việc ta thích nhất là trợ giúp người khác mà!”
Ba triệu yêu binh, còn cả một quặng linh thạch lớn, nếu nuốt chửng hết sẽ tăng cao thực lực rất nhiều. Nghĩ đến đây, linh khiếu của hắn đã thèm thuồng không nhịn nổi.
Tròng mắt Bạch Đông Lâm lóe lên một tia lạnh lùng, hắn không có ý định buông tha cho bọn yêu binh của cung Xoáy nước. Người ta nói kẻ thù của kẻ thù là bạn, đối với hắn câu nói này là vô nghĩa.
Khác máu tanh lòng, hắn chẳng có tí thiện cảm nào với lũ yêu này.
Hơn nữa nếu diệt cả cung Xoáy nước sẽ trực tiếp dẫn đến xung đột hai thế lực, lúc đó cấp cao của Bích Du Cung sẽ chẳng kịp chuẩn bị, nhân cơ hội hai bên xảy ra chiến tranh, hắn lại lẻn vào trộm hết kho báu của Bích Du Cung.
Trong đầu suy nghĩ, con tàu lặng lẽ lẻn đến phía Bắc dãy núi, hắn không định đi cứ điểm của Bích Du Cung mà chuẩn bị tập kích cung Xoáy nước, mọi chuyện đã thành, Bích Du Cung không muốn tham chiến cũng không được.
Con tàu lơ lửng trên cứ điểm của cung Xoáy nước, Bạch Đông Lâm bước ra, hai tay cầm hai thanh chùy đồng khổng lồ.
Hào quang tỏa ra lóng lánh, cả một đại quân yêu binh đổ bộ như thác chảy từ trên con tàu đánh xuống dưới.
“Các huynh đệ! Lũ cung Xoáy nước đang ngay trước mắt, đi theo bản tướng giết địch! Báo thù cho các huynh đệ đã chết! GIẾT!”
Bạch Đông Lâm giơ cao thanh chùy, chỉ thẳng vào cứ điểm của cung Xoáy nước và hét lớn, chấn động cả một vùng trời.
“Giết!”
“Tấn công!!”
Hàng triệu binh lính giận dữ hét lên, ngay lập tức phá vỡ sự yên tĩnh của dãy núi.
Vù vù vù!
“Địch công kích! Phòng thủ!”
“Phòng thủ!”
Trân pháp phòng ngự đã được bày ra từ trước lập tức được kích hoạt, toàn bộ dãy núi phía Bắc liền được bao phủ bởi một lớp màn sáng rực, trên đó còn có thể thấy được vô số văn tự đang di chuyển.
Nhưng trận pháp được bày ra vội vàng này chẳng có bao nhiêu sức phòng ngự, không thể chống lại thế công của đội quân cả triệu yêu binh.
“Ở giữa!”
Bạch Đông Lâm ném chiếc chùy, vừa bay nó vừa hóa lớn vô cùng, mạnh mẽ đập vào màn sáng. Rắc rắc! Vô số vết nứt lan ra ngay lập tức.
“Tướng quân uy vũ! Giết!”
Trận pháp phòng thủ chỉ tồn tại được một chốc liền tan vỡ thành từng mảnh rồi tiêu tán, sau đó hai đại quân lao vào cận chiến, chém giết điên cuồng.
Máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng hồ.
Bạch Đông Lâm nhìn xuống với ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, ba thần hồn phi ra khỏi mi tâm rồi tách ra ba hướng khác nhau, chuẩn bị bày trận bao quát toàn bộ dãy núi.
Không được để lọt bất cứ kẻ nào, hoặc chỉ có thể cố tình để lọt một hai tên yêu binh bên cung Xoáy nước chẳng hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận