Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 162: Thanh Liên

Bạch Đông Lâm bắt đầu xe quen đường cũ áp súc Huyết Nguyên, đầu nhập Linh Khiếu, kỳ điểm nổ tung thành công mở một Linh Khiếu ẩn giấu. Hắn uống một ngụm linh dịch rồi tiếp tục mở, cực kỳ thuận lợi. Bạch Đông Lâm tốn nửa canh giờ để mở toàn bộ ra. Dĩ nhiên, hắn chẳng thất bại lần nào cả, đây là ưu thế khi có linh hồn cường đại. Khả năng khống chế Huyết Nguyên của Bạch Đông Lâm cũng càng ngày càng thuận tay hơn, xác xuất làm kỳ điểm nổ thành công cũng tăng lên rất nhiều. Một Linh Khiếu ẩn giấu tăng ba nghìn cân sức mạnh thân thể, mười cái là ba mươi nghìn cân, đồng thời Huyết Nguyên cũng hùng hậu hơn nhiều. Thực lực của hắn lại tăng thêm hai bước nhỏ. Tu sĩ đã tới hậu kỳ, chênh lệch trong cùng một cảnh giới càng lúc càng lớn. Ví dụ như Thần Văn Cảnh, có tu sĩ chỉ có một Linh Khiếu khắc hoạ pháp tắc, có tu sĩ lại khắc hoạ pháp tắc cho ba trăm sáu mươi lăm Linh Khiếu. Sự chênh lệch này quả thực là một trời một vực.
Khí tu cũng vậy, cảnh giới ngang hàng với Thần Văn Cảnh của thể tu chính là Nguyên Thần Cảnh. Khí Hải đan điền và Thần Hồn Chi Hải được đả thông ở Thần Kiều Cảnh, nối liền với nhau thành một thể. Vì thế Thần Kiều được xưng là “Thiên Địa Chi Kiều”, cầu nối giữa Thiên Khiếu và Địa Khiếu.
Chân Nguyên trong Khí Hải đi qua Thiên Địa Chi Kiều vào thẳng Thần Hải, rèn luyện linh hồn, tu thành Nguyên Thần. Điểm khác biệt lớn nhất giữa khí tu và thể tu chính là dùng Nguyên Thần cảm ngộ thiên địa pháp tắc, minh khắc pháp tắc vào Nguyên Thần. Còn thể tu là minh khắc vào Linh Khiếu.
Phương thức công kích của khí tu: Dùng minh khắc pháp tắc vào Nguyên Thần để liên hệ với thiên địa pháp tắc, phóng ra các loại pháp thuật, đi là con đường Thần Hợp Thiên Địa Đại Vũ Trụ.
Phương thức công kích của thể tu: Dùng minh khắc pháp tắc vào Linh Khiếu của thân thể, sức mạnh lớn quy về thân thể, căn cứ vào pháp tắc Linh Khiếu để thi triển thần thông bí thuật. Đi là con đường khai phá tiểu vũ trụ của thân thể.
Hai bên khác nhau rất nhiều, có thể nói mỗi bên lại có ưu thế riêng.
Bạch Đông Lâm đè nén nỗi lòng lại, không suy nghĩ miên man nữa mà bắt đầu cảm ngộ pháp tắc, uẩn dưỡng Linh Khiếu. Linh hồn cường đại có thể làm nhiều việc một lúc. Trong lúc tu luyện thì linh hồn lại cảm ngộ các loại thần thông bí thuật, tụng kinh Phật, đọc Đạo Tạng. Vô số tri thức đang va chạm với nhau trong Tâm Hải, thỉnh thoảng lại tạo ra tia lửa vì ma xát. Phần lớn năng lực của hắn được sinh ra như thế.
Học thêm chút kiến thức luôn có lợi. Có một số tri thức mà bình thường bản thân không coi trọng, nói không chừng sẽ góp phần dẫn dắt trên con đường tu đạo. Những thứ này đều là tích lũy, là nền tảng. Chung quy sẽ có một ngày chúng hóa thành đạo uẩn.
Bạch Đông Lâm mỉm cười, trầm mê trong biển tri thức không thể kiềm chế được. Không tích nửa bước thì không thể đi ngàn dặm. Tích lũy từng chút một chính là nền tảng của Đại đạo.
Quốc đô Thanh Xương thành, vương triều Vũ Địch, Minh Dự Cổ Giới.
Nơi đô thành phồn hoa rộng lớn, nhân khẩu lên tới hàng chục triệu. Đây là thành lớn nhất vương triều Vũ Địch, trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa.
Các thế lực trong thành vô cùng phức tạp, lực lượng truyền thừa lâu đời ẩn giấu trong chỗ tối, thậm chí sau lưng còn có bóng dáng của tu sĩ.
Trong một ngôi nhà lớn, trong sân u tĩnh có cây xanh bóng mát. Dưới cây đại thụ, một nam tử mặc áo trắng như trích tiên đang ngồi khoanh chân, mắt sáng mày kiếm. Ở án đường có một kiếm văn mơ hồ tản ra kiếm ý bén nhọn. Một mái tóc dài màu bạc buộc chặt ở phía sau.
Hai thanh trường kiếm một trắng, một xanh đặt ngang trên đùi nam tử, hai thanh kiếm này phát ra tiếng kêu khe khẽ. Lá cây bay xuống đều bị cắt thành hai.
Nam tử áo trắng khẽ ngâm nga: “Năm tháng như bài ca, chỉ có kiếm là bạn.”
Một người mặc đồ đen từ đầu tới chân nhảy mấy cái đã xuất hiện ở cách đó hơn mười trượng. Người này hơi khom người, nói với giọng cung kính: “Thượng sứ, Thanh Liên đại nhân mời ngài tới phòng khách nghị sự.”
Mạch suy nghĩ của nam tử tóc bạc bị cắt đứt, hắn ta mở hai mắt ra. Kiếm ý đáng sợ khiến không gian xung quanh hơi vặn vẹo. Người mặc đồ đen càng cúi thấp đầu hơn, trên trán lờ mờ có mồ hôi. Thực lực của vị Bạch Thượng sứ này càng ngày càng đáng sợ.
Bạch Kiếm Ca khẽ gật đầu, cả người hóa thành kiếm quang rồi biến mất. Thanh Liên biết hắn ta đang trong thời gian minh tưởng không thích bị người khác quấy rồi. Xem ra có chuyện quan trọng xảy ra rồi. Trong phòng khách chính của đại trạch viện, mười mấy tu sĩ của Càn Nguyên giới ngồi ngay ngắn trên ghế. Tất cả đều im lặng không nói gì, bầu không khí khá nặng nề.
Bạch Kiếm Ca hóa thành kiếm quang hạ xuống đại sảnh, khẽ gật đầu với Thanh Liên đang ngồi ở vị trí chủ tọa. Hắn ta tìm một vị trí ngồi xuống, nhắm mắt không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận