Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 512: Song tu chi pháp

‘Xung đột giữa linh hồn long phụng càng ngày càng trở nên gay gắt, hiện tại ngay cả cảm xúc thăng trầm mãnh liệt đều có thể gây ra tâm trạng không yên.’ ‘Bằng không, đừng nói đến việc tăng thêm tu vi, hiện tại đến cả duy trì trạng thái cân bằng trong người đã khó hơn rồi.’
Đôi mắt của Mi Hồng Anh ánh lên vẻ kiên định. Nàng có được tạo hóa nghịch thiện, trải qua trăm nghìn cay đắng mới đi được đến ngày hôm nay, chỉ thiếu song tu chi pháp của Lưu Lãng Đế là bước ra đại đạo thông thiên rồi!
Long phụng hợp nhất, khí thể đồng tu!
‘Mi Hồng Anh ta sẽ không bao giờ dừng lại tại đây, không chỉ là thừa kế truyền thừa Lưu Lãng Đế, mà còn cả những kho tàng bí ẩn về Long tổ và âm phủ cổ Phượng, hết thảy đều là của ta!’
‘Kẻ nào cản đường, ta sẽ giết kẻ đó!’
Ánh mắt Mi Hồng Anh lẫm liệt, nàng tiến lên, quét qua khu vực có Bạch Đông Lâm, nhìn Bạch Đông Lâm đã bị những con bọ đen như nhung nhấn chìm hoàn toàn.
Nàng có ấn tượng sâu sắc với Bạch Đông Lâm. Lúc đầu, rõ ràng hắn đã chết trước mắt nàng nhưng đột nhiên sống trở lại, thậm chí còn phá giải huyết chú mà nàng đưa ra.
Một tên kì lạ này không chỉ giành được lệnh bài bằng đồng, mà còn tiến bộ vượt bậc trong thời gian ngắn ngủi, xem ra cũng như nàng, có được tạo háo nghịch thiên!
Nàng nhớ rất rõ, người này chỉ là phàm nhân chưa bước vào tu luyện, nhưng thân thể lại vô cùng dũng mãnh.
Chưa đến mười năm, hắn đã phát triển đến mức có thể so tài với những thiên tài yêu ma trên cùng một sàn đấu, không có cơ duyên nghịch thiên thì không thể làm được.
Hoặc có lẽ nhìn trộm cơ duyên của người này một chút, ánh mắt Mi Hồng Anh lóe sáng, từng nếm qua vị ngọt như nàng đối với thứ tạo hóa cơ duyên tất sẽ cảm thấy hứng thú.
Hi vọng ngươi không chết trong đống sâu bọ, nếu không thì đúng là đáng tiếc.
Thu hồi ánh mắt, Mi Hồng Anh bước vào khu vực hình vuông, nơi có ánh sáng le lói vô định.
Hắc xì!
Bạch Đông Lâm cảm thấy ngứa trong mũi không chịu nổi, hắt hơi một cái, phun ra vô số con bọ đen nhánh.
“Gì thế? Là mỹ nữ nào đang nhớ đến ta ư?”
Dĩ nhiên hắn không phải tự luyến mà suy nghĩ lung tung, vừa rồi trực giác của hắn dao động và cảm nhận được có người đang có ác ý với mình, hai mảnh Linh Khiếu pháp tắc Tiên Tri cũng khẽ nhấp nháy.
Đối chiếu cả hai, ắt sẽ hiểu được dị động vừa rồi không phải là ảo giác.
“Ha ha, thú vị đấy, ta không đối đầu với ngươi, các ngươi nên thắp hương lạy phật đi, còn dám để ý tới ta!”
Đôi mắt đen và sâu của Bạch Đông Lâm khẽ chuyển động, những con bọ đen kịt bò xung quanh không thể cản được tầm nhìn của hắn, quét nhìn đám đông mà không gây tiếng động.
Thế nhưng lại không phát hiện khác thường, nhưng hắn cũng không vội, muốn làm hắn tự nhiên sẽ ra tay, chỉ cần hắn ra tay là đừng ai nghĩ đến sống nữa.
Khoảng thời gian dài trôi qua, trừ Bạch Đông Lâm ra, đã chẳng còn ai mắc kẹt ở khu vực hình vuông đầu tiên nữa. Tốc độ nhanh, hoặc may mắn nên bốn năm bước đã tiến vào khu vực thứ năm.
Sắc mặt Bạch Đông Lâm không vội cũng không lo, Ngân Đồng này không có quy định giới hạn thời gian, chỉ cần có thể sống trên ngôi vị Đại Tôn là được. Hắn không hề gấp gáp, khảo hạch, tu luyện và sức mạnh hắn cần tất!
Không tham lam thì làm sao trở nên mạnh hơn!
Xào xạc!
Bầy sâu bọ dày đặc lần lượt tràn vào cơ thể Bạch Đông Lâm, sau khi hắn ăn tươi nuốt sống hàng trăm triệu con, mấy lỗ trên hư không từ từ đóng lại, như đã cạn kiệt lũ bọ.
Một lúc sau, đám bọ bị cắt đứt nguồn nhanh chóng bị nuốt chửng, người Bạch Đông Lâm đầy lỗ thủng trong một hơi thở đã lành lại như cũ, chớp nháy ánh đỏ, áo khoác đen rách bươm trở về như ban đầu.
“Hay đấy, những thứ nhỏ bé này cũng nhỏ hơn, nhưng mà có chút thịt, thần hồn Linh Khiếu cũng tiến bộ phần nào.”
Nếu không bước một bước nhỏ thì không thể đi ngàn dặm, đây là cách mà sức mạnh được tích lũy từng chút một.
Gật đầu với vẻ hài lòng, Bạch Đông Lâm đứng dậy và tiến lên một bước, khu vực hình vuông giống nhau cùng lúc bị cắt ra dưới chân, các sắc màu sắc thay nhau nhấp nháy.
Bạch Đông Lâm nhìn lại, khu vực tối tăm trước đó đã cách không xa đằng sau, vừa rồi hắn dùng, xem ra chỉ cần bước một bước đã qua đi qua rồi.
Mặc dù đã thấy hiện tượng này ở những người khác, nhưng hắn vẫn muốn thử bản thân mình trước mới chịu.
Nhìn Mặt Trời tỏa sáng trong tinh hà xa xôi, khoảng cách giữa ở giữa không hề ngắn!
Các sắc màu thôi không thay nhau chiếu rọi, trong khu vực hình vuông lóe lên ánh sáng đỏ rực, khắp hư không đều mang màu đỏ máu.
‘Cực hung, Nghiệp Hỏa Thiêu Thân!’
Sáu ký tự phủ bởi hỏa diệm đỏ rực khẽ dập dìu trên hư không, ánh sáng chói mắt.
Bạch Đông Lâm búng ngón tay, sắc mặt tối sầm lại, vừa rồi hắn đúng là đã quan sát kỹ, ngoài hắn ra, thì chả có ai lại nhận liên tiếp hai lần “đại hung”!
Bạn cần đăng nhập để bình luận