Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 146: Hắc Đao

Đôi mắt vô cùng lớn của thi thể nam tử trừng to nhìn bầu trời, khí tức toàn thân cường hãn, không gian xung quanh hơi bị biến dạng. Phải biết rằng, không gian sâu bên trong bình nguyên đen này cực kỳ kiên cố. Khí tức còn sót lại của tử thi này vậy mà lại gần như xé nát không gian, có thể thấy thực lực của nam thi này khi còn sống nhất định vô cùng đáng sợ. Toàn thân hắn ta chỉ có một vết thương ở trên và dưới cơ thể. Một thanh trường đao dài đen sẫm cắm sâu giữa hai trán, một đao chí mạng, không hề có sức phản kháng.
Chuôi đao màu đen rất dài, một đoạn thân đao lộ ra tối đen không hề có ánh sáng.
Mơ hồ phát ra tiếng ngâm của đao giống như ý chí bên trong đao đã thức tỉnh, vô số đao ý tấn công Bạch Đông Lâm đã lao ra từ thanh đao này.
Dưới đáy hẻm núi tối đen, Hắc Đao trấn áp thi thể khổng lồ.
Sự đột nhập ngoài ý muốn của Bạch Đông Lâm đã phá vỡ sự im lặng nhiều năm của nơi này.
Bình nguyên đen, trăng sáng treo trên cao.
Bộ rễ dài của Tiểu Tử ghim sâu trong lòng đất, dây leo mọc thẳng đứng hơi giãy dụa, ngọn dây leo tử ngọc quấn quanh vòng tay Cực Đạo tung lên thật cao, sau đó lại bắt lấy rồi lại tung lên cao.
“Sao đại ca đi lâu thế mà vẫn chưa về?”
“Vòng tay, vòng tay, ngươi nói xem đại ca có sao không? Nếu đại ca xảy ra chuyện gì thì Tiểu Tử phải làm sao bây giờ? Hu hu hu…”
Ánh trăng sáng tỏ chiếu trên chiếc vòng tay hơi phản quang, cũng chẳng có cách nào trả lời vấn đề của Tiểu Tử. Nó cảm thấy rất buồn chán nên lại tiếp tục tung hứng vòng tay.
“Quạ quạ…”
Trong bầu trời đêm yên tĩnh, một tiếng quạ kêu khản đặc đột nhiên vang lên. “Soạt soạt”, một con quạ toàn thân trắng như tuyết rơi đậu xuống cái cây khô trên bình nguyên đen.
Toàn thân con quạ này trắng bệch, trắng tới mức quỷ dị. Ngay cả tròng mắt của nó cũng màu trắng, trong hốc mắt hoàn toàn là một màu trắng, trống rỗng tới mức khiến người ta sợ hãi.
Đêm khuya tại bình nguyên đen, trên cây khô màu đen, một con quạ màu trắng đang đứng trên cành cây. Dưới ánh trăng chiếu rọi, con quạ này có vẻ khá bắt mắt.
Quạ trắng ngoẹo đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Tiểu Tử, nói chính xác hơn thì nó đang nhìn chằm chằm vòng tay Cực Đạo mà Tiểu Tử đang tung hứng. Đầu con quạ di chuyển theo vòng tay, con mắt trắng bệch càng lộ ra vẻ quỷ dị.
“Quạ quạ…”
Quạ trắng kêu lên mấy tiếng, vẫy cánh lao nhanh như tia chớp về phía Tiểu Tử. Nó giống như một luồng sáng trắng. Chỉ trong nháy mắt, móng quạ đã quắp lấy vòng tay Cực Đạo. Tiểu Tử cảm thấy không thích hợp nên dây leo quấn trên vòng tay vẫn không hề buông ra.
Con quạ trắng nho nhỏ nhưng lại có sức lực rất lớn, bộ rễ của Tiểu Tử lập tức bị nhổ ra khỏi lòng đất.
“Con chim thôi tha! Buông vòng tay của đại ca ra!”
Trong nháy mắt, Tiểu Tử đã hiểu ra con chim màu trắng kỳ lạ này muốn cướp vòng tay của đại ca nó. Dây leo quấn chặt lấy vòng tay, đồng thời dây leo tử ngọc chẳng khác nào trường tiên quất về phía con quạ trắng.
“Vút vút vút!”
Sức lực của Tiểu Tử cũng chẳng kém, dây leo tử ngọc chắc chắn không gì sánh được hóa thành trường tiên thì ngay cả tảng đá lớn cũng sẽ bị quất thành hai nửa. Con quạ trắng này mặc cho dây leo quất tới cũng chẳng phản ứng chút nào.
Con quá trắng nghiêng đầu giống như bị Tiểu Tử làm phiền, nó nhẹ nhàng mổ Tiểu Tử một cái.
Dây leo tử ngọc của Tiểu Tử như bị sét đánh, lập tức nhũn ra rồi thu nhỏ lại hóa thành một dây leo màu tím rất nhỏ quấn vào vòng tay.
“A! Đau quá! Con quái điểu khốn kiếp, đại ca sẽ báo thù cho ta!”
“Con chim thối tha, đại ca của ta rất tàn nhẫn! Ngươi mau thả ta và vòng tay ra, nếu không đại ca ta sẽ nướng chín ngươi!”
Tiểu Tử liên tục gửi ý niệm uy hiếp quạ trắng. Nhưng con quạ này như không nghe thấy, nó chẳng hề để ý tới tiếng kêu gào của Tiểu Tử.
“Soạt soạt!”
Quạ trắng lại giương cánh bay lên cao, ngoẹo đầu như đang cảm ứng cái gì đó. Một lúc sau, nó điều chỉnh phương hướng rồi bay về chỗ sâu trong bình nguyên đen.
“Ha ha ha, con chim thối tha! Ngươi tiêu đời rồi. Đại ca của ta ở ngay trong bình nguyên đen, ngươi đang tự chui đầu vào lưới đấy.”
“Quạ quạ!”
Trong bầu trời đêm, tiếng quạ kêu truyền đi rất xa, âm thanh mang theo vẻ không rõ.
Bạch Đông Lâm đang ngồi xếp bằng ở đáy thung lũng lập tức nhướng mày, một khí tức quen thuộc đột nhiên lóe lên, thần niệm trút xuống. Hắn tập trung cảm ứng một cách cẩn thận nhưng lại không phát hiện ra gì hết, chẳng lẽ bản thân cảm nhận sai sao?
Bạch Đông Lâm nghĩ bản thân đã cảm nhận sai nên không hề suy nghĩ nhiều. Hắn đứng dậy tiếp tục đứng dậy đi về phía trước mấy bước, đao ý ở nơi này hung ác hơn. Ngay cả thân thể cứng cỏi cũng bắt đầu bị đao ý thuần túy cắt rách. Phải biết rằng đây là đao ý không hề ẩn chứa chút năng lượng nào, thế mà nó lại có thể làm thân thể của hắn bị thương. Đúng là chuyện khó tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận