Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 260: Vùng đất Tuyệt Linh

“Tiểu tử, theo pháp chỉ phía trên, ngươi sẽ bị giam ở tầng hai mươi chín của Hắc Ngục. Cầm lấy đi, đây là tín vật của ta, gặp chuyện thì lấy nó ra. Những kẻ cặn bã bên dưới kia không ai dám không cho lão tử mặt mũi.” “Nếu như không được thì có thể dùng ý niệm câu thông với ngọc bài, gọi ta đi xuống.”
Tốc độ của ba người bọn họ rất nhanh, không bao lâu đã tới chỗ sâu trong lòng đất, dọc theo đường đi, Bạch Đông Lâm cũng coi như là biết được thế nào gọi là phòng vệ nghiêm mật.
Có chín cánh cổng khổng lồ làm bằng vật liệu quý giá, vô số trận pháp chồng chéo lên nhau, có thể nhìn thấy thủ vệ ở khắp mọi nơi, thủ vệ trấn thủ ẩn trong bóng tối, một cái nhìn lướt qua cũng khiến trái tim Bạch Đông Lâm đập loạn.
Dưới sự dẫn dắt của Khuông Trấn, sau nhiều lần nghiệm chứng, cuối cùng hắn cũng đến được bản thể của ‘Hắc Ngục’.
Các loại phong tỏa và phòng ngự bên trên đều là thêu hoa trên gấm. Điều thực sự trấn áp chính là bản thể ‘Hắc Ngục’ khổng lồ này.
Đứng trên ‘Hắc Ngục’ tối tăm không rõ vật chất, một luồng ánh sáng lóe lên trong mắt Bạch Đông Lâm, toàn cảnh bản thể hắc ám trong không gian này đều được hắn thu vào mắt.
Không gian dưới lòng đất này chỉ lộ ra một phần bản thể của ‘Hắc Ngục’, còn nhiều phần hơn nữa ẩn sâu trong đá, trên bản thể khổng lồ này có khắc hoa văn bí ẩn, không phải mật văn, càng không phải trận pháp, mà là một thứ mà Bạch Đông Lâm chưa từng thấy trước đây, bí ẩn dị thường.
Khuông Trấn lấy ra một pháp chỉ màu vàng kim, chính là thứ mà Trì Nham mang theo từ Thánh tông, nội dung bên trong kim quang chói mắt, Bạch Đông Lâm cũng không nhìn ra được, chỉ có thể nhìn thấy một chữ ‘Cực’ lớn ở phía sau pháp chỉ.
Khuông Trấn đặt pháp chỉ lên bản thể của ‘Hắc Ngục’, các tự phù kim sắc từ từ nhảy ra, hòa vào các mật văn bí ẩn bên dưới.
Mật văn hấp thụ các tự phù kim sắc dường như trở nên sống động, bắt đầu hội tụ xoay chuyển, dần dần hình thành một thông đạo xoáy tối đen như mực.
Khuông Trấn ngẩng đầu nhìn Bạch Đông Lâm, đôi mắt hổ to lớn trở nên uy nghiêm, hắn nói với giọng nghiêm túc:
“Tiểu tử, từ trước tới nay, để tránh bị nghi ngờ với sự phán xét và trừng phạt do giác đấu trường Vô Gian đưa ra, những trừng phạt được lựa chọn là trung lập, hoặc thuộc về toàn bộ giới tu luyện cùng nhau thao túng, và Hắc Ngục là một nơi như vậy.”
“Ở tầng hai mươi chín nơi giam cầm ngươi, người có tu vi cao nhất cũng không vượt quá Thần Thông Cảnh, môi trường trong Hắc Ngục đặc thù, rất thích hợp để tu luyện thân thể. Khi nào tiến vào ngươi sẽ biết.”
“Lại thêm tín vật ta đã đưa cho ngươi, năm năm sẽ nhanh chóng trôi qua, sẽ không có gì xảy ra đâu.”
“Hãy nhớ rằng, tất cả các tầng trong Hắc Ngục đều thông với nhau, nhưng ngươi không thể đi lên. Nếu ngươi không muốn chết, thì đừng chạy loạn xuống các tầng dưới!”
“Năm năm sau, ta sẽ đích thân tới đón, đưa ngươi trở về thánh tông.”
“Đệ tử Bạch Đông Lâm, cảm tạ hai vị đại nhân!”
Bạch Đông Lâm khẽ cúi người hành lễ, thần sắc kích động, nói xong liền vọt vào trong thông đạo tối tăm, tiến vào bản thể ‘Hắc Ngục’.
“Đi thôi, đã lâu không gặp rồi, hai người chúng ta đi uống rượu ngon!”
“Yên tâm đi, có lão tử ở đây, tiểu tử này sẽ không sao đâu.”
Hai đại hán Trì Nham và Khuông Trấn khoác vai nhau, cười cười nói nói, hai thân ảnh rất nhanh đã rời khỏi lòng đất.
Hắc Ngục, tầng thứ hai mươi chín.
Trên đại địa cháy đen hoang vu, nham thạch và cát đều có vết tích của sự tan chảy rồi ngưng kết lại. Ở nơi này không có một cành cây hay ngọn cỏ, thậm chí còn không có cả nguồn nước. Tất cả sự sống đều đã bị bốn mặt trời cực lớn trên bầu trời nướng chín hết rồi.
Trong hư không có một vùng không gian bắt đầu xuất hiện những gợn sóng dập dờn sau đó thì càng ngày càng kịch liệt. Bóng dáng Bạch Đông Lâm đột nhiên hiện ra trong không trung, sau đó thoáng cái đã hạ xuống vùng đất cháy đen này.
Bạch Đông Lâm nhíu mày, cảm giác đầu tiên của hắn chính là hư không trống rỗng. Ở ngoại giới chỗ nào cũng có linh khí nhưng ở đây thì đến cả một chút dấu vết cũng không có. Nơi này chính là bên trong của vùng đất Tuyệt Linh!
Thì ra điểm đặc biệt mà Khuông Trấn nói chính là cái này. Vùng đất Tuyệt Linh đúng là rất có lợi cho thể tu, chứ nếu khí tu mà đến một nơi quỷ quái như này thì có khi sẽ khó chịu chết mất.
Bạch Đông Lâm vuốt ve mặt đất giống như đã từng tan chảy rồi đông cứng lại. Hắn nhìn lên bầu trời, bốn mặt trời có thể thiêu đốt mặt đất thành tình trạng này thì sợ là vẫn chưa dừng lại đâu.
Ngay cả với tu sĩ thì đây cũng là hoàn cảnh sinh tồn vô cùng khắc nghiệt, chẳng qua nó cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến Bạch Đông Lâm. Tài nguyên tu luyện trong vòng tay và Tử Triệu đủ cho hắn thoải mái tu luyện ở chỗ quỷ quái này trong một thời gian rất dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận