Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 952: Xóa thông tin

“Tốt lắm!” Giống như cảm nhận được ý chí kiên cường của Bạch Đông Lâm, đôi mắt Đồng Tiêu sáng lên, trong lòng tán thưởng không thôi càng coi trọng Bạch Đông Lâm.
“Đông Lâm, bởi vì chúng ta gặp nhau hai ba lần, coi như là duyên phận không cạn, cho nên ta đặc biệt xin đến làm người dẫn đường cho ngươi nhậm chức, đi theo ta, trước tiên chúng ta đến Chủ Thần đại điện.”
Chủ Thần đại điện!? Trong lòng Bạch Đông Lâm rung động khó hiểu, hắn nhìn liếc qua chiếc vòng tay Cực Đạo.
“Làm phiền rồi!”
Đồng Tiêu vẫy vẫy tay mở cánh cửa ánh sáng màu vàng, Bạch Đông Lâm cũng đặt hết tâm trí vào chiếc vòng tay Cực Đạo, mảng sương mù trước đó trên mặt đã tan biến, tất cả mọi khu vực đều rộng mở với hắn!
Trung khu vực trung tâm của tấm bản đồ to lớn, người ta tìm thấy tọa độ đại diện cho “Chủ Thần đại đạo”, ý niệm vừa động, cánh cửa ánh sáng có màu vàng được vẽ lên.
Hai người cùng lúc bước vào, ngay sau đó, họ xuất hiện trong một không gian trắng như tuyết.
Không gian rộng lớn trắng như tuyết, phía xa dường như có vô số vết nứt, được chắp vá bởi xiềng xích bất chấp quy luật, buộc chặt vào nhau.
Chính giữa không gian, một quả cầu ánh sáng khổng lồ đang lơ lửng, tỏa ra ánh sáng trắng nhẹ nhàng. Trên quả cầu ánh sáng cũng có những vết nứt dày đặc, bị những xiềng xích thâm túy quấn quanh.
“Đồng Tiêu đạo huynh, đây là cái gì?”
Bạch Đông Lâm giả vờ không hiểu và nghi ngờ hỏi.
“Đây là Cực Đạo mẫu thể, nhìn xem!”
Nhìn theo hướng ngón tay Đồng Tiêu, chỉ thấy không gian trắng như tuyết khẽ vặn vẹo, một cái vòng tay Cực Đạo đột nhiên nhảy ra, xoay tròn rồi rơi xuống chui vào bên trong quả cầu ánh sáng.
Đây là, có một đệ tử của Cực Đạo Thánh phái ngã xuống, bị mẫu thể thu hồi chiếc vòng tay Cực Đạo.
Thì ra là thế!
Bạch Đông Lâm hơi nheo mắt lại, hắn nhớ đến ánh mắt dò xét từ độ cao vô tận khi hắn bước chân vào Cực Đạo Thánh cung. Đồng Tiêu dẫn Bạch Đông Lâm chậm rãi đi dưới ánh đèn, Bạch Đông Lâm nhìn xung quanh, thấy một tấm bia kỷ niệm đã vỡ vụn cách đó không xa, trong lòng rung động, không khỏi đi lên xem.
Tấm bia này đã cực kỳ tàn tạ, trên đó có rất nhiều chữ viết mơ hồ không rõ ràng, nhưng Bạch Đông Lâm đại khái vẫn có thể nhận ra, những chữ vuông quen thuộc này chính là chữ Hán kiếp trước, không sai được!
“Trung Châu… Trịnh Xá…”
Bạch Đông Lâm hoảng hốt nhìn một lúc, mặc dù đã có suy đoán ra không gian Chủ Thần có tồn tại, nhưng không ngờ nó lại là không gian Chủ Thần nguyên thủy nhất.
Thế giới này, tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao tất cả chư thiên vạn giới đều gần như bị xóa sổ, chỉ còn lại một thế giới giới thực vĩnh cửu, hơn nữa không gian Chủ Thần cũng biến thành như thế này, đây là trận chiến lớn như thế nào? Nguyên nhân là gì chứ?
“Đông Lâm, Đông Lâm? Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì sao?”
Nhìn Bạch Đông Lâm sững sờ, Đồng Tiêu nhíu mày, là một người tu sĩ trừ khi là tinh thần gặp chấn động rất lớn, nếu không sẽ không bị phân tâm như người bình thường.
“A, ta không sao. Đúng rồi Đồng Tiêu đạo huynh, ngươi đưa ta đến đây là có chuyện gì sao?”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lẫm liệt, cắt đứt những suy nghĩ vô nghĩa này, thần hồn tỉnh táo lại, hắn nhìn Đồng Tiêu nghi hoặc hỏi.
“Ừ, tiếp tục các thủ tục cần thiết, xóa các thông tin theo Quy Tắc bảo mật!”
Bốp bốp.
Đồng Tiêu nói xong liền vỗ nhẹ tay lòng bàn tay, không gian trắng như tuyết trước mặt lắc lư kịch liệt, từng bóng người lần lượt bước ra.
U Đạo Nhất, Tô Thất, Thượng Trung, Đa Bảo phong Cửu tiểu thư, Xuy Độc…..
Đây đều là những người mà Bạch Đông Lâm biết, ngoài bọn họ còn có hơn chục người hắn chưa từng gặp mặt, bao gồm cả người trẻ tuổi, mỹ nữ và một bà lão tóc bạc.
Mọi người nhìn Bạch Đông Lâm với vẻ mặt phức tạp, giống như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Bạch Đông Lâm quay đầu nhìn Đồng Tiêu, không hỏi thêm câu nào nhưng nghi ngờ trong mắt càng rõ.
“Đông Lâm, khi ngươi tham gia vào hội nghị Cực Đạo, ngươi đã thực sự bước chân vào Cực Đạo cao tầng và Nhân tộc cao tầng. Cực Đạo đều có sự tin tưởng tuyệt đối với ngươi và các thành viên khác, chúng ta đều đã trải qua vô vàn khảo nghiệm, cũng tin chắc rằng ngươi cho dù là bây giờ hay tương lai, đều sẽ tuyệt đối trung thành với Cực Đạo, với Nhân tộc. Đây là tin tưởng vào thực lực và ý chí của ngươi, nhưng….”
“Từ xưa đến nay không thiếu những người vì “tình nhỏ” mà bỏ qua “đại nghĩa”, đây là bản chất của con người, ta không thể trách được.”
“Đông Lâm, ta hỏi ngươi, nếu ngươi rơi vào tay Dị tộc, bọn chúng ép ngươi phản bội lại Nhân tộc, ngươi có thể dùng cái chết để tỏ rõ ý chí. Nếu bọn chúng bắt người thân, người yêu để uy hiếp ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?!”
“Tình yêu hay chính nghĩa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận