Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 356: Cưỡng chế nhận truyền thừa

Một âm thanh uy nghiêm truyền khắp chiến trường vô tận, giống với đoàn ánh sáng kim sắc, bắt đầu liên tiếp hiện lên trên chiến trường, một cái, mười cái, trăm cái…. Vô số đoàn ánh sáng lan tràn đến cuối tầm mắt.
Ong!
Tấm bia Tiêm Giác Hoàng Kim lại phát ra vù vù chấn động, vô số ánh sáng co rút lại bắt đầu trở về trong bia, hình ảnh bên trong phía dưới của tế đàn màu đỏ bắt đầu biến mất.
Trong mắt của Bạch Đông Lâm và Thần Vô Khuyết là sự chấn động mãi không thể biến mất, tộc chiến này là chủng tộc gì? Thế nhưng khủng bố như vậy, chiến trận cường đại kia là Binh Gia chiến trận sao? Binh Gia và Chiến tộc có quan hệ gì?
Nhìn những hình ảnh đó, nghi hoặc trong mắt Bạch Đông Lâm càng sâu, nhưng trận chiến này quả thật có điểm lợi hại, khó trách Thánh tôn nhìn trúng, này đâu chỉ là cuộc chiến tranh phân định phải trái!
Bằng với khí vận mệnh cách của Thần Vô Khuyết còn không chịu nổi đồ vật này. Nhìn Thần Vô Khuyết xem, giống như là đi chơi xuân không phí công sức để đoạt lấy, nếu như có thể đạt được loại chiến trận nghịch thiên này, có lẽ hắn sẽ nghi ngờ có phải có tai họa ngầm bên trong truyền thừa hay không.
Lúc này Thần Vô Khuyết cũng đã hồi phục lại tinh thần, hai mắt nhìn chằm chằm bia Tiêm Giác Hoàng Kim, giữa mày tỏa ra một tự phù nho nhỏ, bắn trực tiếp vào bia.
Bia Tiêm Giác Hoàng Kim chấn động, một đạo cột sáng kim sắc bắn ra từ bên trong cột sáng lưu chuyển vô số tự phù huyền ảo vào giữa mi tâm của Thần Vô Khuyết, toàn bộ ùa vào bên trong Thần Hải của Thần Vô Khuyết.
Bắt đầu truyền thừa rồi? Cũng quá tùy tiện đi, trong lòng Bạch Đông Lâm càng thêm khẳng định chiến trận bên trong hình ảnh vừa nhìn thấy không phải truyền thừa này.
Hắn tôn trọng chiến lực tối cao, nhưng kỳ thật cũng không mấy khát vọng với những chiến trận gì đó. Nhưng vừa rồi xem xong truyền thừa của tấm bia Tiêm Giác Hoàng Kim, hắn lại muốn thử.
Vừa động ý niệm, thần hồn Vô Vi tức khắc bốc cháy kịch liệt, một đen một trắng của thuần linh hồn căn nguyên, hóa thành hai dây nhỏ, quấn lấy lẫn nhau xoay tròn, từ giữa mày của Bạch Đông Lâm bắn ra.
Dây nhỏ trắng đen cực kỳ nhỏ, cực kỳ cứng rắn, nhanh chóng đánh vào tấm bia Tiêm Giác Hoàng Kim. “Đang!”, một tiếng đinh tai nhức óc của kim thiết gia kích, âm thanh này chỉ có thần hồn của Bạch Đông Lâm có thể nghe thấy.
Hắn nhíu mày, tấm bia Tiêm Giác Hoàng Kim quá mức cứng rắn, phải biết rằng linh hồn công kích đối với vật có tính xuyên thấu cực lớn. Một ít đồ vật bình thường cũng có thể làm lơ, nhưng tấm bia Tiêm Giác Hoàng Kim này đối mặt với công kích linh hồn của hắn như đối với công kích “vật lý”.
Không giống với bình thường, nhưng loại đồ vật thần bí này thuộc về thời đại xa xưa, có đặc tính cường đại như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Ánh mắt của Bạch Đông Lâm ngưng tụ lại, tốc độ đốt cháy của thần hồn lại bạo trường lần nữa, dây nhỏ đen trắng quấn quanh linh hồn, bắt đầu tản mát ra dị quang mờ nhạt.
Đang đang đang!
Trong nháy mắt đã tiến hành giao kích vạn lần, bia Tiêm Giác Hoàng Kim vẫn không chút sứt mẻ, đừng nói là đột phá đi vào, ngay cả một dấu vết nhỏ cũng không lưu lại. Hành động của Bạch Đông Lâm vẫn không dừng lại, linh hồn không ngừng đốt cháy, hắn muốn giằng co cùng thứ này.
Dù sao thì hắn có linh hồn bất tử bất diệt, chỉ cần khống chế tốt đừng thiêu chết chính mình là được. Nếu không sau khi sống lại trở về thân thể, hắn vẫn có thể tiếp tục công kích, thẳng đến khi địa lão thiên hoang!
Thần Vô Khuyết vẫn nhắm mắt đứng thẳng như cũ, cột sáng kim sắc cuốn lấy hắn và bia Tiêm Giác Hoàng Kim, nội dung truyền thừa phảng phất vô cùng vô tận, tốn thời gian rất dài.
Trong mắt Bạch Đông Lâm vẫn đạm mạc bình tĩnh như cũ, nhưng sắc mặt lại trở nên nghiêm túc bướng bỉnh, hắn không tin hôm nay mình không phá được thứ này.
Thần hồn Vô Vi bước ra từ Thần Hải của Bạch Đông Lâm, đi đến trước mặt của bia Tiêm Giác Hoàng Kim khoanh chân ngồi, tay bấm pháp quyết huyền ảo, linh hồn căn nguyên ào ra mãnh liệt như biển, nháy mắt bao phủ toàn bộ bia Tiêm Giác Hoàng Kim.
Ngay vào lúc hắn muốn phóng đại chiêu, tấm bia Tiêm Giác Hoàng Kim đột nhiên có biến hóa, nhẹ nhàng run lên, dường như cảm ứng được cái gì, lại phun ra một cột sáng kim sắc, trực tiếp kết nối với thần hồn Vô Vi, vô cùng vô tận tự phù huyền ảo lập tức truyền đến bên trong thần hồn.
Bạch Đông Lâm hơi sửng sốt, bia Tiêm Giác Hoàng Kim này không giống như là bị dọa, tâm tư hắn khẽ động, hai mắt lập tức hiện lên ý hiểu rõ.
Thì ra là thế, sở dĩ chọn Thần Vô Khuyết, không phải là vì trang giấy tàn phá kia, mà là vì hắn có pháp tắc Thần Thông căn nguyên âm Dương!
Thần hồn Vô Vi, chính là lấy trung tâm của âm dương Thái Cực Đồ ngưng kết thành!
Loại bỏ tạp niệm, Bạch Đông Lẫm bắt đầu đắm chìm vào sâu bên trong truyền thừa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận