Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1817 - Chư thiên nhất nguyên (3)

“Linh khiếu của ta hóa thành chư thiên, phân thân tha ngã Đạo Vô Chung thành ý chí chư thiên, thân thể của hắn dung nhập chư thiên, linh khiếu ngưng kết ra từng thế giới mênh mông...”
“Ừ, phân thân đời thứ nhất mở ra chư thiên hẳn là như thế rồi, phân thân đời thứ hai chư thiên mở ra, cũng chỉ có thể mở ra bên trong thế giới do linh khiếu biến thành.”
Linh khiếu của Đạo Vô Chung cũng không có biến mất, chúng nó chỉ là trở thành một phương thời không hỗn độn trong trung tâm thế giới, phân thân đời thứ hai vẫn có thể mở chư thiên ở trong đó, cũng không có ảnh hưởng gì.
Bạch Đông Lâm bấm ngón tay tính toán, phát hiện đã qua trăm ngàn năm, hắn đánh xuống một búa chỉ là nháy mắt, việc hình thành chư thiên sau đó tốn không ít thời gian.
“Chư thiên Đạo Diễn còn có chín trăm ngàn năm, dành thời gian mở ra tất cả chư thiên đi nhỉ.”
“Đến lúc đó lực lượng của ta...”
Hai mắt Bạch Đông Lâm híp lại, bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt, thời không lòng bàn tay nhất thời mất đi, có sự gia tăng của một chư thiên, lực lượng đề thăng rất lớn.
Sau khi thế giới linh khiếu của hắn mở ra chư thiên thành công, vô hình trung bản chất đề cao hơn vạn lần, lực lượng nhiều hơn kia là trống rỗng xuất hiện.
“Có lẽ, ta có thể trở thành sự tồn tại đầu tiên có thể vượt qua đại cảnh giới đánh chết Bỉ Ngạn từ trước đến nay!”
Cảm xúc Bạch Đông Lâm dâng trào, ý thức lần nữa chìm vào bên trong cơ thể, đi tới thế giới Huyết Hải địa khiếu.
“Ha ha ha! Đến đây đi bản tôn, dùng cái búa lớn của ngươi, hung hăng đập ta!”
Vẻ mặt Chí Ác cười quái dị, có chút khẩn cấp, có tấm gương của Đạo Vô Chung, bọn họ đều có được kinh nghiệm tương tự, có nắm chắc khi mở ra chư thiên.
“Đến đây đi!”
Khô khan lặp lại, Bạch Đông Lâm đánh xuống một búa, không đợi Chí Ác ngưng kết chư thiên đã ngựa không ngừng vó chạy về phía thế giới Thần Hải.
Đánh xuống mười hai vạn chín nghìn sáu trăm búa, mở ra chư thiên giới nhất nguyên!
99 vạn năm sau khi Chư Thiên được tạo dựng.
Tại Ngọc Kinh đạo trường trong Cực Đạo thánh tông ở Càn Nguyên đại lục của Duy Nhất Chân Giới.
Lúc này, Ngọc Kinh sơn đang cực kỳ náo nhiệt, bá chủ vũ trụ và chúa tể Nhân tộc khó có thể gặp được một lần vào ngày thường, giờ đây đều đang tập trung lại đây, tất cả đều tỏ ra kích động, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cuối của Bạch Ngọc đại điện.
Một ngàn vạn năm!
Cực khổ chờ đợi suốt một ngàn vạn năm, rốt cuộc Bạch đại nhân cũng trở về thực hiện lời hứa của mình, bọn họ muốn được tự do, bước ra khỏi lồng giam thiên địa này và tiến vào thế giới Chư Thiên vô tận rộng lớn vô ngần.
Trong tiểu viện được bao quanh bởi rừng trúc tím ở hậu điện, Bạch Đông Lâm nằm trên ghế xích đu, ung dung lắc lư với dáng vẻ khoan thai.
“Đại ca, còn phải đợi bao lâu nữa nha? Khi nào chúng ta xuất phát vậy?”
Tiểu Tử, à không, nàng đã không còn nhỏ nữa, bây giờ nàng là đại mỹ nhân duyên dáng yêu kiều, cao khoảng một mét bảy mươi lăm, mái tóc tím thần quang rạng rỡ như thác nước xõa xuống đất, dáng người ấn tượng.
“Tử, ngươi gấp cái gì? Đại ca hắn tự có suy tính.”
Bạch Tiểu Tiểu vẫn đeo chiếc kính râm kia và ngó qua tiểu Tử đang nhìn chằm chằm vào Bạch Đông Lâm với dáng vẻ sắp mất bình tĩnh đến nơi, hắn bèn nhịn không được nhếch miệng. Gia hỏa tiểu Tử này vẫn bất chấp tất cả mà yêu đại ca, đáng tiếc, suy cho cùng thì đó là việc không thể nào.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, hắn biết đại ca chỉ xem tiểu Tử như muội muội, ngoài ra không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào khác.
“Đã qua mấy trăm tỉ năm rồi, khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng chẳng cần gấp gáp làm gì.”
Bạch Đông Lâm hơi híp mắt, nói một cách thản nhiên, bàn tay khẽ vuốt ve Băng Miêu trong ngực, bộ lông băng tinh vừa mềm mại, vừa mang lại một chút cảm giác lành lạnh.
“Meo~~”
Băng Miêu thoải mái ngáy to, nhưng lại khiến cho tiểu Tử ghen tị tới nỗi hận không thể lấy thân mình thế chỗ.
“Sư đệ, ngươi đang chờ nữ đế tỷ tỷ hả?”
Liên Tâm nhẹ giọng cất lời bằng giọng nói tao nhã dịu dàng, nàng ta mặc một bộ váy trắng, khí chất siêu việt, như thánh như tiên, Hỗn Độn Châu trên ấn đường nàng ta lưu chuyển thần quang, đĩa ngọc Tạo Hóa sau đầu nàng ta tựa như trăng sáng trên cao, mỗi bên vai là một quang cầu lơ lửng, một trắng một xanh, chính là Thiên La và Tiểu Lục.
“Ha ha, vẫn là sư tỷ ngươi hiểu ta, không sai, e rằng người có tư cách bước ra khỏi lồng giam bên trong Duy Nhất Chân Giới cũng chỉ có đại tỷ của ta, có lẽ nàng ta sẽ do dự.”
Hắn âm thầm thở dài trong lòng, tuy rằng đạo mà Bạch Nguyên Trinh tu rất lớn mạnh, thăng cấp cũng nhanh, nhưng gông cùm xiềng xích với bản thân cũng cực kỳ lớn, nếu lựa chọn rời khỏi Duy Nhất Chân Giới, vậy thì không thể không buông bỏ vô số con dân của thần triều Đại Hạ và bắt đầu lại từ đầu ở lãnh thổ được dựng lên bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận