Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 152: Tử Triệu

Cán đao rất dài chừng năm, sáu mươi centimet kết hợp với thân đao màu đen, sống đao thẳng tắp mũi đao hơi cong. Thân đao rộng chừng bàn tay dài khoảng một trăm bốn mươi centimet. Cắm thẳng lên cao hơn so với người hắn. Trường đao khí phách như vậy khiến Bạch Đông Lâm càng nhìn càng thích. Thực ra bề ngoài chỉ là thứ yếu, trên thân đao đen kịt mơ hồ có đạo uẩn lưu chuyển. Hơn nữa, Linh Hồn Chi Nhãn thăm dò được thế giới Bản Nguyên trong đao cho thấy đây là một đạo khí.
Nếu đổi thành vũ khí khác thì Bạch Đông Lâm sẽ chẳng động tâm như vậy. Đây là một đạo khí, là bảo bối cùng cấp bậc với Thư Sơn. Đáng tiếc, lai lịch của thanh đao màu đen này rất kinh người, không biết chủ nhân phía sau màn đã chết chưa. Nếu như người kia chưa chết thì hắn chẳng có cơ hội.
Bạch Đông Lâm thử thăm dò: “Đao à, ngươi xem, ta đã giúp ngươi giải quyết tà linh rồi. Bây giờ, ngươi cũng không có nhà để về. Không bằng nhận ta làm chủ, ngươi thấy sao?”
“Yên tâm, ta cam đoan sẽ cho ngươi ăn sung mặc sướng, tiền đồ vô lượng. Ngươi cân nhắc một chút đi. Bạch Đông Lâm ta tuyệt đối không ép buộc ngươi.”
Thanh đao màu đen đứng giữa không trung kêu “ong ong” như đang suy nghĩ. Mắt của Bạch Đông Lâm sáng lên, có cơ hội rồi! Thanh đao màu đen không trực tiếp từ chối cho thấy nó rõ ràng là vật vô chủ. Trong hình ảnh ký ức, cường giả cố gắng đánh chết người khổng lồ mặc áo giáp đen cũng đã chết, nếu không hắn tuyệt đối không thể thu phục thanh đao màu đen được.
“Vù vù!”
Thanh đao màu đen kêu lên, hóa thành một luống sáng màu đen đâm thẳng vào trong ngực của Bạch Đông Lâm và cắn nuốt từng ngụm máu của hắn. Bạch Đông Lâm lộ ra vẻ mặt vui vẻ, không hề kháng cự. Hắn biết bản thân thành công rồi, thanh đao này biết hắn không thể chết được nên không thể có chuyện vô duyên vô cớ công kích. Đây là luyện huyết nhận chủ.
Có thể làm đạo khí nhận chủ là chuyện không dễ dàng. Không phải vì hắn diệt tà linh, cũng không phải mị lực của Bạch Đông Lâm quá lớn. Hắn cũng chẳng có vận khí khiến bảo vật tự động tới đầu quân. Thứ duy nhất có thể khiến đạo khí coi trọng chính là đặc tính Bất Diệt Bất Tử của hắn.
Thanh đao kia đã chém chết Bạch Đông Lâm cả nghìn lần, sao nó có thể không hiểu điểm biến thái của hắn? Nó nhận hắn làm chủ, từ đó về sau cũng không cần lo lắng chủ của mình chết bất đắc kỳ tử nữa.
Nếu Bạch Đông Lâm cũng là một đạo khí thì hắn cũng không kìm được muốn nhận bản thân làm chủ. Một lúc sau, Bạch Đông Lâm sắp bị hút thành xác khô, cuối cùng thanh đao màu đen cũng ăn no. Thân đao rút ra khỏi cơ thể hắn, bay lơ lửng trên không trung. Thân đao màu đen kịt lại hiện lên một chút hào quang màu đỏ.
Một liên hệ không tên kết nối giữa hai bên, Bạch Đông Lâm đã nhận được tin tức cơ bản về thanh đao màu đen này.
Thanh đao này có tên là Tử Triệu!
“Tử Triệu, điềm báo về cái chết. Ha ha ha, được lắm, được lắm! Tên rất hay, đủ khí phách!”
Tử Triệu phát ra một loạt tiếng kêu dễ nghe, nhảy cẫng lên vui mừng như đang hưởng thụ niềm vui vì Bạch Đông Lâm gọi tên thật của nó. Tử Triệu bay một vòng lượn quanh người Bạch Đông Lâm, sau đó hóa thành một luồng sáng đen bay vào trong huyết hải vô biên của hắn. Vào trong đó, nó mới lộ ra chân thân to lớn rồi lập tức chui vào huyết hải, cán đao to lớn và nửa thân đao lộ ra ngoài mặt nước.
Vô số Huyết Nguyên vờn quanh thân đao, từ từ rèn luyện đao Tử Triệu. Muốn luyện hóa hoàn toàn một kiện đạo khí cũng không dễ dàng, dùng tinh huyết tế luyện chỉ là sơ bộ nhận chủ, còn cần từ từ nuôi dưỡng và luyện hóa.
Với thực lực hiện tại của Bạch Đông Lâm thì hoàn toàn không thể phát huy được uy năng của Tử Triệu. Nhưng hắn có thể coi nó như một lá bài tẩy. Nhưng thật ra, lúc Cực Điểm Thăng Hoa có thể miễn cưỡng chém được một đao, uy lực còn mạnh hơn hắn tự bạo.
Chuyện đã tới bước này cũng không cần ở lại đây lâu làm gì, Bạch Đông Lâm hóa thành một tia sáng màu đỏ bay ra khỏi thung lũng. Trong trí nhớ của tà linh không có nhiều tin tức, hắn cũng không biết cửa ra của Táng vực ở chỗ nào, chỉ biết thời không bên trong nơi này bất định, vốn chẳng có cái gọi là cửa ra.
Nói cách khác, cửa ra có thể ở chỗ sâu trong Táng vực, nhưng phía ngoài Táng vực cũng có thể đột nhiên biến thành khu vực trung tâm, mờ mịt bất định, không thể tìm ra được. Vì Tử Triệu nên Bạch Đông Lâm đã tốn khá nhiều thời gian. Hắn quyết định ra khỏi bình nguyên đen trước.
Tử Triệu nhận chủ nên hắn đã có cách giải quyết vấn đề của Tiểu Tử. Vừa ra khỏi thung lũng, Bạch Đông Lâm lập tức nhướng mày. Vì thung lũng này có một đao thế vĩnh hằng không tiêu tan cản trở cảm nhận của hắn, vì vậy Bạch Đông Lâm không cảm nhận được hơi thở của Tiểu Tử và vòng tay Cực Đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận