Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 467: Bản ngã tuệ quang rực rỡ

Những tu sĩ này cũng không khó xử lý như Hắc Vụ Ma Hoàng. Chính xác mà nói thì Thế giới thấp duy là một thế giới hai chiều. Những tu sĩ này rơi vào không gian hai chiều. Trong mắt Vô Vi thì hình thái và bản chất lúc này của mỗi người trong số bọn họ chẳng khác nào nhân vật trong từng quyển truyện tranh.
Trong những quyển truyện này ghi chép lại toàn bộ ký ức, tất cả những gì họ đã trải qua, giống như một quyển sách mà hắn có thể tùy ý lật xem. Một tỷ một trăm hai mươi triệu người, tuy bị giới hạn bởi cảnh giới tu vi của bọn họ nên bản chất của những kiến thức này cũng không cao.
Đương nhiên kiến thức bí văn của những người này cũng không thể bằng Hắc Vụ Ma Hoàng được.
Nhưng nó thắng ở số lượng lớn. Hơn nữa, những bí tịch thần công mà bọn họ học cũng không bị giới hạn bởi cảnh giới tu vi của họ. Đạo lý này rất đơn giản, Bạch Đông Lâm cũng chỉ là Thần Thông cảnh thôi nhưng nó có thể đại biểu cho cấp độ “Dựng Thần Chú Ma Chân Linh” thấp sao?
Hơn nữa, trong Thế giới thấp duy này có thể lẩn tránh các cấm chế trong truyền thừa mà các đại tông môn bố trí. Bây giờ, hắn đang quan trắc ký ức của những tu sĩ này ở tầm nhìn Duy Độ cao.
Có thể coi Vô Vi đang trong trạng thái “độc giả” cấm chế ký ức trong sách không thể vượt qua Duy Độ để ảnh hưởng tới người ngoài sách như hắn được.
Đương nhiên, thế giới này rất lớn, nếu tồn tại loại cấm chế có thể vượt qua Duy Độ, bất chấp tất cả thì hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Không có gì là tuyệt đối, nếu có thì là do trình độ “thực lực” không đủ cao mà thôi. Bóng dáng Thần Hồn Vô Vi khẽ động, vượt qua không gian đi tới bình nguyên và đứng ở trước mặt nữ tử Kỳ Lân – Mục Diệu Linh.
Bóng dáng của nàng ta ngưng trệ, hào quang màu tím lấp lánh trên hai cái sừng kỳ lân, trên mặt có vẻ kinh sợ như ẩn như hiện. Bàn tay ngọc của Mục Diệu Linh đang cầm một ngọc bài, đang muốn bóp nát nó.
Vẻ mặt Vô Vi trở nên nghiêm túc. Khí tức mơ hồ toát ra từ ngọc bài khiến hắn sinh lòng kiêng kỵ. Vô Vi thoáng suy tư trong chốc lát, bỏ qua ý nghĩ động tới đám người Mục Diệu Linh.
Hắn đảo mắt nhìn qua, lá bài tẩy trên người cũng không phải là ít. Những người này đều là nhân vật quan trọng trong các thế lực lớn, đều có rất nhiều con bài bảo mệnh cường đại.
Vô Vi chẳng cần nghĩ nhiều cũng đoán được trong ngọc bài này có cái gì, đó là một hóa thân của Đại Năng cảnh. Một tia Thần Hồn của Hắc Vụ Ma Hoàng cũng chẳng thể so sánh được với nó. Nếu chọc những lão gia hoả này ra thì không chừng sẽ rước tới rất nhiều phiền phức.
Tuy Thế giới thấp duy rất thần kỳ nhưng hắn vẫn chưa thể hoàn toàn nắm được nó trong tay. Hắn muốn dùng Thế giới thấp duy này để đối phó với Đại Năng cảnh thì còn chênh lệch rất lớn.
Vô Vi liếc mắt nhìn ngọc bài lần nữa rồi xoay người rời đi. May mà động tác của Lưu Đông Xuyên rất nhanh, nếu không những người này mời hóa thân của Đại Năng cảnh ra thì không biết sẽ có bao nhiêu khó khăn nữa.
Hóa thân của Đại Năng cảnh đang ngủ say trong ngọc bài chưa cảm ứng được người mà mình bảo vệ gặp nguy hiểm tới tính mạng thì sẽ không chủ động thức tỉnh.
Vô Vi trở lại tế đàn Huyết Hồng, ý niệm khẽ động, bia Tiêm Giác Hoàng Kim đột nhiên tản ra gợn sóng màu vàng kim, tốc độ cực nhanh. Trong thời gian ngắn, nó đã bao phủ toàn bộ người trên bình nguyên.
Bia Tiêm Giác hơi rung lên, vòng qua mười mấy người có tu sĩ bảo vệ là hóa thân của Đại Năng cảnh và bắt đầu ghi lại lượng tri thức khổng lồ này. Lượng người lên tới gần một tỷ một trăm hai mươi triệu người, tri thức của mỗi tu sĩ không phải mấy nghìn tới hơn vạn quyển sách có thể khái quát được.
Năng lực ghi nhớ, học tập của tu sĩ vượt xa sự tưởng tượng của người phàm. Dù có lười biếng đến đâu, hay tu sĩ không thích học tập thì họ đều học hành một cách quy củ để có thể thuận lợi tiến vào con đường tu luyện.
Nếu để Thần Hồn của Bạch Đông Lâm chịu tải luồng tri thức khổng lồ này thì không thể nào làm được, chí ít hiện tại không thể làm được.
Hơn nữa, chín mươi phần trăm tu sĩ ở nơi này đều thuộc về Đan Minh nên tri thức lặp lại không có tác dụng nhiều vô số kể. Bia Tiêm Giác Hoàng Kim là khí vật truyền thừa, dùng để ghi lại những kiến thức này có thể nói là dùng vật đúng chỗ.
Thuận tiện còn có thể loại bỏ phế liệu trong đó, chỉ để lại tinh hoa. Bạch Đông Lâm chỉ cần lật xem tri thức mà mình cần ở trong đó là được.
Tri thức là chất dinh dưỡng của Đại Đạo, đây chính là thứ mà Bạch Đông Lâm vẫn tâm tâm niệm niệm theo đuổi.
Lúc này, những tri thức mà hắn gặt hái được cũng coi như là một trong những chiến lợi phẩm lớn nhất. Dù sao thứ ẩn chứa trong đó cũng quý giá hơn, đó là thứ mà Thư Sơn không có được.
Đây cũng chính là kinh nghiệm tu hành và những chi tiết mà bình thường họ không để ý, các loại linh quang lóe lên trong chớp mắt. Hắn gọi nó là bản ngã tuệ quang hết sức rực rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận