Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 608: Không ngờ lại là ngươi

“Nhưng Diệu Không có nên gọi sư thúc hay không thì chỉ ta mới là người có thể quyết định, chẳng ai có quyền can thiệp. Ngay cả Anh Ninh ngươi cũng không được, Đạo Môn cũng không nốt.” Hắn phất tay áo một cái rồi xoay người đi theo quang hạc, nhanh chóng chạy về phía xa. Quang hạc hóa thành tia sáng bay đi với tốc độ cực nhanh. Bạch Đông Lâm cũng chạy theo phía sau, chẳng mấy chốc họ đã tới một khu nhà cực lớn. Bọn họ đi từ Đâu Xuất cung ra, nơi tới vốn là khu vực bên ngoài của Đạo Môn cách nơi tụ tập của ngoại tông cũng không xa.
Nếu nói khu vực bên ngoài chính là khu vực sinh hoạt của đệ tử ngoại môn, giống với một nghìn lẻ tám cốc của Cực Đạo thánh tông. Lúc này, màn đêm đã buông xuống nhưng khu nhà dùng để tiếp đãi người bên ngoài đèn đuốc vẫn sáng trưng, tiếng người ồn ào.
Bạch Đông Lâm nhìn thấy các tu sĩ người đến người đi, tiếng cười tiếng nói lọt vào tai thì trái tim căng thẳng cũng thả lỏng khá nhiều. Trong thời gian này hắn vô cùng khổ sở để hoàn thành nhiệm vụ cắn nuốt Tam Muội Chân Hoả, đào đan bùn, đồng thời còn phải lĩnh ngộ Tiên Thiên Bát Quái Thái Cực Đồ cực kỳ tối nghĩa.
“Mình nên thả lỏng một chút, tin tức liên quan tới nhiệm vụ thí luyện vẫn đang được thu thập, từ từ sẽ tới. Những chuyện này không gấp gáp được.”
Bạch Đông Lâm mỉm cười, thả lỏng người và hòa vào trong dòng người.
“Tới đi nào, đi qua tạt qua chứ đừng bỏ qua. Tới xem đi nào, các pháp bảo đủ mọi hình dáng. Mua được chính là được hời!”
“Đạo hữu, có cần đan dược không?”
“Vị đạo hữu này, nhìn mặt mũi ngươi đỏ như vậy, nhất định là tinh hỏa quá thịnh.”
“Tới đây nào, tới đây nào! Chỗ ta có đồ tốt. Ha ha, Mị Ma, Hồ Nữ và cả Mỹ nhân ngư, tai nhọn đấy?”
“Ai dô ôi, đạo hữu đúng là có mắt nhìn. Đây là Ám Dạ tinh linh tới từ Chiến Trường Chư Thần. Nếu ngươi muốn thì ta có thể đưa ra giá ưu đãi…”
Bạch Đông Lâm đứng ở bên ngoài đoán người, tầm mắt của hắn rơi vào từng chiếc lồng giam kim loại khắc đầy minh văn. Trong mỗi lồng giam đều có một sinh vật có hình người bị giam giữ.
Thế giới này có tồn tại việc bán nô lệ, nhưng chỉ nhằm vào dị tộc. Những tu sĩ Nhân tộc bị bắt làm tù binh trên chiến trường cũng có kết cục tương tự, chẳng hơn là bao. Vì thế không cần thiết phải có lòng thương hại.
Mâu thuẫn giữa hai bên không thể hóa giải, mỗi bên đều có khát vọng đuổi tận giết tuyệt đối phương. Những chuyện này chẳng tính là cái gì cả.
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, xoay người rời đi. Tuy những sinh vật hình người này có tướng mạo tuyệt mỹ, vóc người nóng bỏng nhưng hắn lại chẳng có chút hứng thú nào. Bạch Đông Lâm nhìn một cái, suy tính trong lòng đã hoàn tất. So với giá cả mua những thứ này, năng lượng chuyển hóa khi cắn nuốt những dị tộc này còn chẳng bằng một phần trăm linh thạch làm phí tổn.
Quả thực đây chính là quá lỗ vốn. Có những linh thạch này thì dùng chúng uẩn dưỡng Linh Khiếu không tốt hơn sao?
Nhưng đúng là không nhìn ra, khẩu vị của những tu sĩ này cũng nặng thật. Một công tử có dáng dấp mi thanh mục tú lại đi mua một con Ám Dạ tinh linh đen thùi lùi.
“Đạo hữu, có cần thần công bí tịch không? Mời xem, đây đều là những bí thuật tiên pháp có uy năng bất phàm.”
Bạch Đông Lâm còn chưa đi được mấy bước thì đã bị một lão giả chặn đường. Trong tay lão giả này cầm mấy quyển sách, bên trong mơ hồ có linh quang, vừa nhìn là thấy không giống người thường.
“Đại Nhật Như Lai Chân Kinh? Nhất Khí Hóa Tam Thanh? Mộng Trung Chứng Đạo Pháp?”
“Lão nhân gia, ngươi xem ta là kẻ ngu à?”
Bạch Đông Lâm khẽ thở dài. Ở đây đúng là loại người gì cũng có. Không phải thế lực nào cũng giống như Cực Đạo thánh tông, đặt vô số thần công bí tịch ở Thư Sơn để đệ tử tùy ý tìm đọc.
Đạo pháp truyền thừa đều vô cùng trân quý. Huống chi, mấy quyển sách trong tay lão giả này lại là ngoại hạng, chỉ có thể đi lừa mấy kẻ ngu mà thôi.
“Ha ha, lão đầu ta chỉ đùa với đạo hữu một chút mà thôi. Đạo hữu có thể cất bước tới nơi khác nói chuyện không?”
Lão giả khẽ cười một tiếng, cất đồ chơi hù người trên tay đi, sau đó chìa tay ra. Bạch Đông Lâm hơi động tâm. Hắn không quen biết lão giả cổ quái này, nhưng nhìn vẻ mặt của lão ta thì không giống như lừa dối Bạch Đông Lâm. Hắn cảm thấy tò mò nên gật đầu.
“Mời dẫn đường!”
“Được, mời đi bên này, chính là tửu lâu ở phía trước.”
Lão giả dẫn Bạch Đông Lâm tới phòng bao ở tầng cao nhất của tửu lâu, cung kính gõ cửa một cái, sau đó hạ giọng nói với Bạch Đông Lâm: “Đạo hữu, mời vào.”
Hắn gật đầu rồi đẩy cửa vào, lão đạo thì đứng ngoài cửa và đóng cửa lại.
“Ha ha, không ngờ lại là ngươi, thật là trùng hợp!”
Bạch Đông Lâm nhìn lướt qua bình phong thì thấy có ba đạo nhân trẻ đang ngồi ở bên trong. Mặt hắn lộ ra vẻ sửng sốt, sau đó lập tức cười ra tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận