Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 508: Một góc tinh hà

Chẳng lẽ thời kì hoàng kim của giới tu luyện lại đến rồi? Mà mỗi khi đến thời kì hoàng kim thì nhất định có yêu nghiệt được sinh ra, thiên tài tuyệt thế đi đầy đất, thiên tài phổ thông nhiều như chó!
Có lẽ lần này thật sự có người vượt qua được khảo hạch biến thái của Lưu Lãng Đế!
Như vậy chẳng phải hắn được hoàn toàn giải thoát sao?
Tinh thần Ngân Đồng lập tức chấn động, hai mắt và toàn bộ thân thể mơ hồ tản ra từng luồng ánh sáng bạc.
“Các vị anh hùng hảo hán, soái ca mỹ nữ, nhất định phải cố lên nha! Các ngươi nhất định làm được!”
Vẻ mặt Ngân Đồng đột nhiên trở nên tha thiết, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ.
Cái này cũng không thể trách hắn, nhiều lần lặp đi lặp lại, tha thiết hi vọng rồi cuối cùng cũng thất vọng đến nỗi tuyệt vọng, có thái độ tốt mới là lạ.
Nhìn hàng trăm tên tu sĩ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt phía dưới, trong lòng Ngân Đồng không khỏi âm thầm giơ ngón tay cái lên, nhìn xem, không hổ là thiên tài yêu nghiệt, ý chí quả nhiên rất kiên định!
“Thật lòng không dám giấu giếm, khảo hạch mấy vạn năm một lần, ta rất cực khổ, rất buồn tẻ, ước chừng một trăm chín mươi triệu năm rồi, ta cũng không biết tại sao mà ta ở đây…”
“Chờ một chút!”
Vẻ mặt của Bạch Đông Lâm tối đi, lên tiếng đánh gãy lời nói của Ngân Đồng, từ sự xuất hiện của cung điện đen tối này, đến tất cả mọi chuyện được chứng kiến khi tiến vào đây, càng ngày hắn càng cảm thấy không thích hợp, đặc biệt sau khi nghe thấy lời nói của Ngân Đồng.
Chắc là hắn bị lừa rồi!
“Ngân Đồng, có phải ngươi động tay động chân với thông tin trong lệnh bài bằng đồng thau hay không?”
Hắn nhớ rõ lúc đoạt được lệnh bài bằng đồng thau, tin tức bên trong là có thể tham gia một cuộc thi đấu truyền thừa hạch tâm một vạn năm mới mở ra một lần!
Mà người chiến thắng có thể kế thừa tất cả hạch tâm trong cung điện, đồng thời còn cố ý nói rõ, thi đấu truyền thừa này tổng cộng chỉ mới diễn ra mấy trăm nghìn năm.
Tin tức bên trong lệnh bài đồng thau và những gì Ngân Đồng nói nào chỉ đơn giản là không giống, chính là khác biệt như ngày với đêm.
Bạch Đông Lâm nhìn bốn phía, phát hiện phần lớn mọi người đều có thần sắc âm trầm như hắn, hiển nhiên bọn họ cũng nhận được tin tức giả.
Hai mắt Ngân Đồng lộ ra vẻ đắc ý, lần nữa khoanh hay tay trước ngực, ngẩn cái đầu nhỏ, lỗ mũi hướng về phía đám người.
“Sao ngươi có thể nói như vậy chứ? Cái gì gọi là tay chân, cái lệnh bài bằng đồng thau này vốn là do chính ta tạo nên, cái Lưu Lãng Đế để lại đã tiêu tan từ lâu rồi.”
“Ta cũng là có ý làm việc tốt mà thôi, nếu ta ăn ngay nói thật rằng một trăm chín mươi triệu năm qua không ai thông qua được khảo hạch, mà tham gia khảo hạch còn mười phần chết hết chín, thì những thiên tài yêu nghiệt đầy cơ trí như các ngươi làm sao lại làm việc nghĩa không chùn bước mà chạy đến tham gia khảo hạch đây.”
Nhìn Ngân Đồng còn tỏ vẻ đương nhiên, không có một chút ý xấu hổ nào, lông mày Bạch Đông Lâm xém chút nữa dựng lên, cái tên này, cái bộ dạng ti tiện này khiến cho người ta rất muốn đánh hắn đấy!
“Nói cách khác, người chiến thắng khảo hạch có thể kế thừa tất cả hạch tâm trong cung điện cũng là một tin tức giả ư?”
Ngân Đồng đưa tay móc móc lỗ tai, nghiêng đầu, dùng ánh mắt như nhìn đồ đần nhìn Bạch Đông Lâm, giọng nói ra vẻ khó hiểu.
“Người trẻ tuổi à, ngươi cho rằng Trấn Ma Thần điện là cái gì? Bổn đại nhân cho ngươi ngươi có dám lấy không?”
“Ha ha ha, nói đùa nói đùa thôi, đừng trừng ta như vậy, ánh mắt này của ngươi dọa người quá!”
Ngân Đồng một mặt cười vui, bàn tay lóng lánh ánh sáng bạc đưa tay vô ngực, ra vẻ bộ dạng kẻ hèn đang sợ hãi.
Sa Hải tuyệt cung, thật ra tên gọi là Trấn Ma Thần điện, có tổng cộng bảy hạch tâm, ta chỉ là cái thứ nhất, muốn ta cho ngươi ta cũng không làm được đâu.”
“Được, mặc dù lừa các ngươi nhưng truyền thừa của tên Lưu Lãng Đế kia là thật, chỉ cần các ngươi thông qua được khảo hạch, tất cả mọi thứ của hắn đều là của các ngươi!”
“Mọi thứ đều đã báo cho các vị, như vậy khảo hạch chính thức bắt đầu!”
“Chết sống có số, giàu có nhờ trời, chết cũng đừng trách bổn đại nhân, muốn trách thì trách tên tiện nhân Lưu Lãng Đế kia đi!”
Vẻ mặt Ngân Đồng nghiêm túc, ánh sáng bạc lóng lánh khắp toàn thân, hào quang hội tụ trên đầu ngón tay, hướng về hư không đen nhánh trước mặt mọi người vạch một cái.
Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng bạc thẳng tắp tràn ra, ngăn cách mọi người với một góc tinh hà phía trước.
Cùng lúc đó, ở nơi xa trong tinh hà có trăm vòng mặt trời lấp lánh dữ dội, lập tức co lại ngưng kết thành từng chiếc ngai vàng lóa mắt.
Mặc dù không khoa trương như ngai vàng Đại Nhật vừa nãy của Ngân Đồng, nhưng cũng cao đủ vạn trượng, trên đó lóng lánh hào quang màu sắc khác nhau, cũng là được từng vòng mặt trời ngưng kết thành, khí tức dọa người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận