Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 599: Chân Vũ đại điện

Một tháng sau. Bên trong Đâu Suất Cung, Lưu Đông Xuyên ngồi xếp bằng, hai mắt lại như nhắm mà không nhắm.
Hắn ta chưa hề đến nhìn trộm tình huống bên trong lò bát quái, bởi lẽ hắn ta sợ dò ý niệm vào rồi sẽ làm ảnh hưởng đến quyết định nhiệm vụ thí luyện của Bạch Đông Lâm, nhưng thông qua lệnh bài đỏ thẫm, hắn ta vẫn thoáng cảm giác được hơi thở sinh mệnh cực kỳ thịnh vượng của Bạch Đông Lâm ở bên trong lò bát quái.
Bạch Đông Lâm chẳng những không chết mà trái lại còn sống thật tốt. Đối với thể tu mà nói, cường độ của hơi thở sinh mệnh đã đủ thể hiện rõ trạng thái bên ngoài.
Từ lúc mới đầu hắn ta còn lo lắng, bây giờ thì đã kinh hãi đến mức không còn chút rung động nào nữa, dù chẳng biết là Bạch Đông Lâm đã làm được như thế nào.
Trong lần này, hình như hắn ta cũng không khó tiếp nhận như trước nữa. Dù sao Bạch Đông Lâm cũng đã từng tạo ra kỳ tích trước mặt hắn ta một lần, so với biểu hiện trong Cửu Hoàn Chi Tâm thì luyện thể trong Tam Muội Chân Hoả hiện tại đã chẳng tính là gì.
“Hửm?”
Mặt mày Lưu Đông Xuyên khẽ run lên, một tin tức vượt thời không tới được nhận lấy, là Anh Ninh đang thúc giục hắn ta.
“Động tác của mấy người này cũng nhanh thật, xem ra có mấy người đã không kìm được rồi.”
Hắn ta chậm rãi đứng dậy, một vệt ảnh phân thân tại chỗ vẫn còn khoanh chân dưới đất. Hắn ta thôi động lệnh bài đỏ thẫm trong tay, mở thông đạo xoáy cuốn ra.
Vẫn còn hơn nửa tháng trước khi Bạch Đông Lâm ra ngoài, hắn có thể giải quyết xong việc trước rồi lại về đón Bạch Đông Lâm.
Bây giờ tình cảnh của Bạch Đông Lâm đã bình an vô sự, không cần hắn ta phải ở lại đây nhìn kè kè, để lại một phần ảnh phân thân đã đủ.
Bước vào thông đạo xoáy, phút chốc Lưu Đông Xuyên đã xuất hiện ở hư không của một nơi, xa xa là một tòa cung điện nguy nga có mây mù lượn quanh, tiên quang tràn ngập.
Hư không thoáng trầm bổng, bóng hình Anh Ninh đột ngột hiện lên, hắn ta nhìn Lưu Đông Xuyên hỏi: “Đạo huynh, đan dược luyện chế có được thuận lợi không?”
“Ừ, không tệ, có phân thân của ta trông coi cùng với Đông Lâm, vấn đề không lớn.”
Anh Ninh khẽ gật đầu, cũng không quan tâm những chuyện vặt vãnh này nữa, ánh mắt truyền về phía nơi cung điện đằng xa, chậm rãi mở miệng nói: “Người từ các bên thế lực đều đến cả, sứ giả Quỷ Phủ cũng sắp giáng lâm, không biết lần này là vị nào nữa…”
“Ha ha, chẳng phải đợi lát nữa là sẽ biết sao, là ai cũng có khác gì đâu? Trái lại kết quả có tệ cũng không quá lớn.”
Ánh sáng trong mắt Lưu Đông Xuyên lóe lên, hắn ta chắp hai tay sau lưng, bước từng bước một về phía cung điện lơ lửng nơi giữa tầng mây.
“Ha ha, đạo huynh, không phải là ta đang sợ phải gặp kẻ khó ở gần sao? Dù sao huynh cũng biết tính tình ai ở Quỷ Phủ cũng cực kỳ quái dị!”
Anh Ninh lắc đầu bật cười, cất bước đi theo bên cạnh Lưu Đông Xuyên, cùng đi về phía cung điện.
“Nếu như ngươi cũng giống như bọn họ, suốt năm tháng ròng rã thời nào khắc nào cũng luôn nghĩ phải diệt tộc thế nào, phá hủy thế giới làm sao, mỗi một lần hành động đều kéo theo vô số sinh mạng ngã xuống, vậy tính tình của ngươi cũng sẽ trở nên quái dị thôi!”
“Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo không hề phải người thích giết chóc, có thể không kham nổi trọng trách này đâu!”
“Phải rồi, Anh Ninh, tỷ tỷ ngươi có hiện từ địa tâm ra không?”
“Tất nhiên!”
“Ơ…”
Biểu cảm Lưu Đông Xuyên cứng lại, trên mặt lại chẳng hiện lên chút biểu cảm thoải mái, hờ hững nào.
Trong lúc nói chuyện phiếm, hai người bước mấy bước đã tới ngoài cửa cung điện. Với một tòa cung điện Tiên Cung như vậy, cửa vào là một cánh cửa ánh sáng to lớn, kim quang ngập tràn sau cửa, mơ hồ có tiên âm truyền đến.
Vượt qua cánh cửa ánh sáng, hai người xuất hiện trên một tòa đài đồng xanh khổng lồ. Một luồng sức mạnh khủng bố vô hình ập tới, cơ thể phút chốc khẽ chùng xuống một cái.
Mà ở bên trên đài đồng xanh, một mảnh hư không vũ trụ khắp nơi lấp lánh đang lơ lửng. Mắt hắn ta nhìn ra xa, thấy có mặt trời, có sao trời, khí tức trùng trùng điệp điệp, đây là một góc trời sao chân thật không phải ảo ảnh.
Trung tâm của góc trời sao này chính là đài đồng xanh khổng lồ bên dưới chân bọn họ. Vô số trời, trăng, sao đều đang quay tròn xung quanh chốn này, có thể tưởng tượng được khối lượng của đài đồng xanh này khủng bố đến mức nào.
Chẳng trách vì sao những người làm đại năng như bọn họ đi vào đây đều sẽ cảm thấy cơ thể hơi chùng xuống. Nếu đổi thành bất kỳ tu sĩ không phải đại năng nào, sợ là họ sẽ bị ép thành thịt nát chỉ trong nháy mắt!
“Anh Ninh, nội tình của Đạo Môn các ngươi thật là thâm hậu, bất kể có nhìn bao nhiêu lần thì Chân Vũ đại điện này vẫn chấn động lòng người như vậy!”
Anh Ninh nhún vai, từ chối cho ý kiến trong chuyện này. Hắn ta chịu rồi, hắn ta đã nghe mấy lời thế này không biết bao nhiêu lần, đã miễn dịch rồi.
‘Keng!’
Tiếng kim loại va chạm vang lên, hai vương tọa bằng đồng xanh to lớn mọc ra từ mặt đồng xanh, hoa văn trên vương tọa đầy thần bí, tỏa ra một phần khí tức trải dài tháng năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận