Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1641 - Vũ trụ đa nguyên vô hạn (1)

Dựa vào ý chí của người quan sát không để ý đến tất cả sự tồn tại của mình, sau khi tùy ý nhìn lén, Bạch Đông Lâm thu hồi cảm giác, toàn bộ đổ vào tấm bia đá trước mặt.
“Thứ này là...”
Một tấm bia đá bình thường, bản chất là nham thạch có thể nhìn thấy ở mọi nơi, nhưng nó lại ẩn chứa một loại vận luật vi diệu, làm cho hắn không khỏi nhớ tới thần thạch ngũ sắc đá cuội.
Mấu chốt nhất chính là bóng lưng mơ hồ khắc trên tấm bia đá cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của hắn, càng nhìn càng thấy quen thuộc, dần dần trùng khớp với một bóng dáng in sâu trong đầu.
“Chiến!?”
“Vậy mà là hắn ta! Nói như vậy, đây là dấu vết của người siêu thoát? Chẳng lẽ ta đã trốn ra từ tấm bia đá này?”
“Duy Nhất Chân Giới ở lồng giam thiên địa, tồn tại trong bóng lưng mơ hồ này sao?”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm nghiêm túc, dùng ý chí cẩn thận quét qua quét lại, một lần nữa khẳng định, trong khu vực này, chỉ có tấm bia đá đó là hắn nhìn không thấu.
Mà hắn vượt qua lối đi, rơi xuống nơi này, hơn nữa tấm bia đá kia có khắc bóng lưng “Chiến”, căn cứ vào chừng đó thông tin đã có thể khẳng định suy đoán của hắn đúng tám, chín phần mười.
Tấm bia đá này rất quan trọng, nó mang theo Duy Nhất Chân Giới, nhất định phải nằm trong tay mình.
Sau khi quyết định kỹ càng, Bạch Đông Lâm bắt đầu trầm tư, suy nghĩ làm thế nào để không thu hút sự chú ý của cường giả thế giới này mà sống lại. Hơn 100 ngàn “anh em tốt” của hắn còn đang khổ sở giãy dụa trong lối đi, chờ hắn triển khai tọa độ hồi sinh.
“Hai triệu năm mươi nghìn, lần thứ hai, còn có ai ra giá cao hơn không?”
Người dẫn chương trình có tố chất cực cao, cho dù là bán đấu giá những thứ nhỏ nhặt này cũng không lộ ra vẻ mặt sốt ruột, vẫn tỉ mỉ thực hiện các thủ tục cố định.
“Đừng tranh với tôi, đừng tranh với tôi...”
Đôi tay nắm chặt của Lý U đã ướt đẫm mồ hôi, trong miệng vô thức thì thầm, giờ khắc này, hắn ta chưa bao giờ cảm thấy một người lại nói chậm đến mức độ này, lão già kia, mau nói thành giao đi!
“Ba trăm...”
Trong phòng khách quý, một thanh niên mặc trường bào sang trọng, ánh mắt chứa vẻ tò mò, vừa định ra giá thì lại bị một bàn tay mảnh khảnh vươn tới cắt nang.
“Thất tỷ, tỷ đây là?”
Trong mắt thanh niên hiện lên vẻ nghi hoặc, chẳng qua chỉ là mấy triệu điểm tín dụng mà thôi, một bữa cơm của hắn ta đôi khi không chỉ có con số này, mua một món đồ chơi nhỏ đùa giỡn tí thôi, có cần phải ngăn hắn ta không?
“Thập Nhất, đệ nhìn ra chi tiết tấm bia đá này à?”
Thanh âm của cô gái cực thấp, cực mềm mại, nhưng lại mơ hồ mang theo một sự uy nghiêm vô thượng, làm cho người ta không dám khinh thường, chỉ biết nín thở theo bản năng, chăm chú lắng nghe, sợ bỏ sót một chữ.
“He he, tiểu đệ ta không nhìn ra, nhưng có hứng thú là vì không nhìn ra, mua về để trang trí trong nhà cũng được.”
Lý U mà nghe được lời này nhất định sẽ tức hộc máu, cơ hội trở mình trong mắt hắn ta chỉ là một vật trang trí thú vị ở trong mắt người khác mà thôi.
“Có một số thứ chỉ khi đặt ở đúng chỗ, mới có thể phát huy giá trị của nó, nếu đặt sai chỗ sẽ giống như đệ nói, nó chỉ là một vật trang trí mà thôi.”
Giọng điệu cô gái sâu xa, tựa như đang ám chỉ điều gì, trong lúc nói chuyện, bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng điểm vào hư không, một màn ánh sáng mở ra, phía trên phủ đầy đồ án văn tự, bên trong chứa đựng tất cả thông tin liên quan đến Lý U.
Thanh niên trầm ngâm nhìn, sau đó hai mắt sáng rực lên, trên mặt hiện lên một chút ý cười.
Một tiểu tử nghèo thức tỉnh hệ thống thiên phú vô bổ, có cũng được mà không có cũng được, đánh đổi tất cả để mua một tấm bia đá tưởng chừng vô giá trị, cho dù nhìn thế nào, việc này cũng không thích hợp.
“Đa tạ Thất tỷ chỉ điểm, đệ hiểu rồi.”
Một ánh mắt nhìn xuống như nhìn con mồi, lướt qua bóng lưng của Lý U.
“Hai triệu năm mươi nghìn lần thứ ba! Thành giao! Xin chúc mừng quý ông này lấy được tấm bia đá vô danh!”
Phù~
Lý U thở hắt ra một hơi dài, thân thể dán chặt dựa vào lưng ghế để không xụi lơ trượt xuống đất, khiến cho người ta chú ý không cần thiết.
Vật phẩm trong buổi đấu giá lần này rất đa dạng, món này nối tiếp món kia, có không ít thứ giống như tấm bia đá vô danh này, chúng nó đều bị che dấu dưới hào quang của những bảo vật hiếm có kia, không chút bắt mắt.
Dù sao, những vật phẩm đấu giá này đều trải qua phòng đấu giá Tinh Không và rất nhiều bàn tay của các bậc thầy giám định bảo vật, muốn nhặt nhạnh chỗ tốt cũng không dễ dàng gì.
Lý U coi như có tí đầu óc, biết Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, không lập tức hoàn thành việc chuyển giao tiền hàng trước, mà là giả vờ như mây trôi nước chảy, muốn kéo dài đến khi buổi đấu giá kết thúc, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận