Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1731 - Chung Huyễn Chi Thụ (2)

“Ta mới đến, không hiểu về rất nhiều khu vực lắm, nếu thuận tiện, có thể phổ cập thông tin mấy người biết đến cho ta không?”
“Thuận tiện thuận tiện! Đây toàn là việc nhỏ!”
Khổ Nhai vội vàng đồng ý, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, ấn đường bay ra một hạt ánh sáng thông tin, vô tận thông tin đang quay cuồng không ngớt ở trong đó.
Bạch Đông Lâm cắn nuốt nó, ánh mắt chớp chớp, quả thực đoàn người Khổ Nhai đã đợi ở khu vực này rất lâu, đã hơn ba trăm triệu năm rồi, dấu chân trải rộng khắp tất cả hài cốt Chư Thiên.
Bảy mươi chín...
Đây là tổng số hài cốt Chư Thiên trong di tích chiến trường này.
“Còn một chuyện nữa, nếu mấy người đồng ý, có thể giúp đỡ ta.”
“Tất nhiên sẵn lòng! Xin mời đại nhân cứ nói ra!”
Mấy người Khổ Nhai chắp tay gật đầu, bọn họ không phải là hạng người vong ân phụ nghĩa, huống chi đối phương còn là Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn, bảo bọn họ làm giúp vài chuyện, đó là để ý đến bọn họ.
“Giúp ta đưa những vật nhỏ này vào trong tất cả hài cốt Chư Thiên...”
Trong lúc nói chuyện, Bạch Đông Lâm lật bàn tay, lấy ra bảy mươi bảy hạt châu nhỏ lóe ra tử quang, đây là đồ chơi nhỏ được thế giới Linh Khiếu dung luyện ra, có rất nhiều công năng, một điểm tọa độ phục sinh là trụ cột nhất.
Hài cốt Chư Thiên đã bị Bạch Đông Lâm xem là vật trong lòng bàn tay, trước khi cắn nuốt, hắn phải sớm chuẩn bị sẵn sàng, có thể nâng cao hiệu suất không ít.
“Đại nhân, cứ yên tâm giao việc này cho chúng ta đi!”
Sắc mặt Khổ Nhai trang nghiêm, vươn tay nhận lấy hạt châu, hắn ta không hỏi nhiều đây là gì, thậm chí trong lòng không hề sinh ra dục vọng tìm tòi nghiên cứu, chỉ nghĩ hoàn thành việc này hết lòng hết sức, để báo đáp đại nhân ân cứu mạng.
“Đi đi.”
“Vâng!”
Bốn người khom mình hành lễ lần nữa, sau đó xé mở hư không, nhanh chóng đi xa, khoảng cách giữa các hài cốt Chư Thiên cách nhau rất xa, ngay cả là thập nhất cảnh mà muốn chạy hết một lượt, cũng phải tốn một thời gian không ngắn, cho nên bọn họ không dám trì hoãn nhiều, để tránh bỏ lỡ chuyện quan trọng của đại nhân.
“Di tích chiến trường này, Tuế Nguyệt tồn tại đã cực kỳ lâu đời, ồ, nếu dựa theo ghi chép, nó đã vượt qua ba Đại Diễn kỷ.”
Ba vạn ngàn tỷ năm, thời gian khá dài như vậy, không biết có bao nhiêu kẻ vơ vét từng tấc từng tấc nơi đây, tự nhiên nhóm thập nhị cảnh là nhóm đầu tiên đến đây tìm kiếm cơ duyên bảo vật.
Rốt cuộc thập nhị cảnh cũng chướng mắt nơi đây, mãi lâu sau chưa từng xuất hiện lại, sau đó nhóm thập nhất cảnh mới dám ra trận, ăn một ít ăn cơm thừa rượu cặn.
Bạch Đông Lâm biết được điểm này, tâm tình cũng thả lỏng đi rất nhiều, mặc dù hắn không sợ thập nhị cảnh, nhưng không cần phải xảy ra xung đột với bọn họ, điều này sẽ chậm trễ việc hắn cắn nuốt hài cốt Chư Thiên.
Cho nên nói, Courland chết rất uất ức, trước khi chết hắn ta vẫn cho rằng Bạch Đông Lâm là thập nhị cảnh, giành ăn với một tiểu bối, đồ không biết xấu hổ không bàn võ đức.
“Cửu Diệu, ra đây làm việc!”
Không có thập nhị cảnh tới quấy rầy đại nghiệp cắn nuốt của hắn, Bạch Đông Lâm hăng hái lên, hắn có lòng tin, trong vòng một ngàn vạn năm, cũng trước khi Chư Thiên Đạo Diễn mở ra, hắn sẽ nuốt hết toàn bộ di tích chiến trường này.
Người người kiêng kị hơi thở người siêu thoát công kích mà để lại, hắn không sợ, cùng lắm thì nhất định phải chết mấy lần thôi.
“Tuân mệnh!”
Ong ong!
Hư không rung động kịch liệt, hoa văn cửu sắc bay xuống từ ấn đường của Bạch Đông Lâm, lập tức giãn nở thêm, hóa thành quái vật khổng lồ kéo dài mấy trăm triệu năm ánh sáng, không gian bị khối lượng kinh khủng ảnh hưởng rồi điên cuồng sụp đổ vỡ nát, tốc độ thời gian trôi qua bị nó ảnh hưởng đến, cũng trở nên chậm hơn rất nhiều.
“Lão đại, những sương mù màu xanh sẫm kia thì làm sao bây giờ?”
Mặc dù thù lao mê người, nhưng tính mệnh còn quan trọng hơn, Cửu Diệu vẫn có hơi lo lắng.
“An tâm, những sương mù kia quanh quẩn trong lỗ thủng ở chư thiên giới bích, bên trong đó hầu như không tồn tại, nếu ngươi gặp phải, cứ cẩn thận tránh đi là được, nếu không tránh kịp, quả quyết chém rụng cơ thể.”
“Tất cả thương thế, ta sẽ giải quyết hết cho ngươi.”
Giọng điệu Bạch Đông Lâm chắc chắn, trong khu vực khổng lồ ý chí hắn bao trùm, không hề trông thấy mảy may chút sương mù màu xanh sẫm nào cả.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Tâm thần Cửu Diệu ổn định lại, sợi rễ trong suốt vô cùng vô tận phun ra từ cơ thể nó, vượt qua chiều không gian thời không, màn chắn thứ nguyên, kéo dài mà đến bốn phương tám hướng.
Những nơi sợi rễ đi qua, từng tòa Phệ Không Tháp từ từ bay lên, sau khi mở rộng hình thể ra, lập tức điên cuồng cắn nuốt tất cả vật chất hữu hình chung quanh dựa theo quy tắc cố định.
Cửu Diệu tiêu hóa không ít năng lượng cường hoá, đã mạnh mẽ hơn nhiều, ngay cả tốc độ sợi rễ mở rộng cũng nhanh hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận