Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 910: Khe nứt không gian dị thường

Một cái đầu rồng dữ tợn, phủ đầy vảy móc sắc bén chui ra khỏi khe nứt đỏ thẫm, trong lúc nhìn ngó xung quanh, con ngươi màu vàng sáng chói toát ra đầy vẻ thèm khát máu tươi. Ngay sau đó là một con thằn lằn bốn chân có thân hình to lớn béo mập, dài gần một trăm nghìn trượng, thấp thoáng trên thân mọc ra một đôi cánh khổng lồ, chậm rãi chui ra khỏi khe nứt không gian. Đây là một loại sinh vật thuộc về thế giới Chủ Thần, được đặt tên là Cự Long.
Phạch!
Cự Long màu vàng kim vung vẩy xòe to đôi cánh ra, thần quang tung bay tứ phía, lại gầm gừ như đang liên lạc cùng với một đầu khác của khe nứt đỏ thẫm, khiến cho sức mạnh dồn nén đè ép lên khe nứt trở nên càng thêm yếu ớt, từng con Cự Long đủ loại màu sắc nối gót theo sát phía sau, chen chúc chui qua khe nứt đỏ thẫm, đáp xuống Chân Giới.
Đội ngũ không ngừng lớn mạnh, chậm rãi tràn lan ra khắp bốn phía, mười nghìn, một trăm nghìn, gần như có tới mấy triệu con Cự Long.
Grào grào grào!
Khí tức nóng nảy tàn bạo khát máu, ngửa đầu gầm rống, tùy tiện phì phì thở phụt ra hơi rồng, cũng có thể thiêu rụi nguyên một vùng hư không rộng lớn trở nên hư vô.
“Hỡi đấng Long Thần tối cao! ‘Ngô’ là Ulan Bator, Cự Long thần thánh mang vầng sáng cao quý, nhất định sẽ khiến ý chí của ngài, truyền đến khắp toàn bộ Chân Giới, khiến cho chúng sinh của Chân Giới, nhận lấy nỗi khiếp sợ mà ngài tạo ra!”
Cự Long thần thánh Ulan Bator ngoác to cái miệng khổng lồ, lan tràn tản ra kim quang sáng chói, nói ra từng câu từng chữ Long ngữ tối nghĩa, vẻ mặt lại cực kỳ cuồng nhiệt.
Grào grào grào!
Nguyên cả đám rồng dường như đã nhận được sự cổ vũ nào đó không rõ, càng thêm dốc sức mà gầm rống, dục vọng phá hủy hừng hực trào dâng, bốc thẳng lên cao.
Bốp bốp bốp!
Từ trong hư không bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay liên hồi, từng tiếng từng tiếng một, cực kỳ giòn giã trong trẻo, lại có thế áp chế được tiếng gầm gừ gào rống ầm vang mạnh mẽ của vô số con rồng, chỉ trong nháy mắt đã thu hút được ánh nhìn của Ulan Bator.
“Hừ! Nhân tộc của Chân Giới?”
“Chỉ một mình ngươi cũng dám ngăn cản đại quân Long tộc này của ta, muốn chết đúng không!?”
Phì phì! Ulan Bator khịt khịt phì hơi, lỗ mũi to lớn phun ra lụn vụn kim quang, rũ mắt xuống nhìn thẳng tắp vào Nhân tộc tầm thường bé nhỏ y như hạt bụi đang ở cách đó mấy vạn dặm.
“Ha ha, Long tộc? Một đám thằn lằn bốn chân biến dị, bọn mi để cho ta phải đợi hơi bị lâu rồi đấy!”
Bạch Đông Lâm lắc lắc đầu cười khẽ, miệng cũng nói ra thứ Long ngữ tối nghĩa y chang, từ từ đứng dậy, một luồng khí cơ tối tăm đã phong tỏa lấy cả người đối phương.
Nguyên cả bầy này chắc chắn sẽ mang lại điểm cống hiến và Thanh Linh khí không hề nhỏ!
Không thể để cho một con nào chạy thoát!
Hắn ở chỗ này vừa tu hành vừa chờ đợi, xấp xỉ mười ngày, mới đợi được tới lúc đám Dị tộc này xuất hiện, có điều đợi như vậy vẫn đáng, nếu mà chạy loạn khắp nơi, hoặc xuyên tới mấy khu vực xa xôi khác để thực hiện nhiệm vụ chiến trường, lại không hẳn sẽ có được thu hoạch như bây giờ.
Tít tít tít!
‘Nhiệm vụ chiến trường: Bát tinh, tọa độ. . .’
Ngay khoảnh khắc đàn Cự Long này xuất hiện, Trung tâm Chiến tuyến cũng đã cảm ứng được khí tức chấn động, đã đổi mới nhiệm vụ ngay lập tức. Bạch Đông Lâm tất nhiên là không hề do dự chút nào, dùng ý nghĩ để nhận lấy nhiệm vụ này.
“Grào! Thứ giun dế, mi đúng là chán sống!”
“Grào grào grào!”
Gọi “thằn lằn bốn chân” cũng đã là một sự sỉ nhục cực kỳ to lớn đối với chủng tộc bọn chúng rồi, huống chi hắn lại còn gọi chúng nó là “thằn lằn bốn chân biến dị”, trong nháy mắt đã khiến cho tất cả Cự Long bùng nổ, cả bọn điên cuồng gầm rống, cánh to vung vẩy xuyên qua hư không, lao về phía Bạch Đông Lâm mà nhào xuống.
Long tức, thêm cả cấm chú bằng Long ngữ, che trời lấp đất thi nhau ập xuống, thề phải diệt trừ cho bằng được tên Nhân tộc ăn nói điên cuồng ngạo mạn này.
“Hình như đám Dị tộc này cũng có chút vấn đề, ý chí gắt gỏng như vậy, thật hỗn loạn, ngập tràn ý nghĩ phá hủy giết chóc. Hầu như không còn chút lý trí nào, giống y như một thùng thuốc súng vậy, đụng chút là nổ!”
Trong mắt Bạch Đông Lâm lóe lên vẻ tìm tòi nghiền ngẫm, mặc dù không biết có chuyện gì đã xảy ra với đám Dị tộc mới xuất hiện này, nhưng trạng thái của chúng khẳng định không ổn chút nào. Một loài có sinh mệnh, đã sống qua năm tháng dài lâu, lại biết cách tu luyện, ý chí cuộn trào như sóng, hẳn là sẽ không nóng nảy đến vậy.
“Chậc, không có thời gian để suy nghĩ mấy chuyện này, trước cứ giết hết toàn bộ, rồi lại giải phẫu ra nghiên cứu sau.”
Công kích che trời lấp đất ập xuống, nghiền nát khoảng hư không, các lá chắn thứ nguyên đều bị phá cho rách vụn, đã sắp đạt đến mức sức mạnh của cảnh giới thứ nhất, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận