Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1762 - Đạt được giao dịch (2)

Trấn Linh Ma Nhãn này cũng không tệ lắm, có thể trấn áp, phong cấm tất cả những sinh linh có ý chí. Đúng là một cặp tuyệt phối với ý chí siêu mạnh của hắn.
Tử kim đồng dựng thẳng, phát ra u quang. Ý thức của đám người Cổ Hồng tiên đế bỗng trở nên hoảng hốt, tất cả đều dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Bạch Đông Lâm, đối diện với con mắt thẳng đứng trên mi tâm hắn.
Một lát sau, sắc mặt cả đám đã hoàn toàn thay đổi. Sau khi lấy lại tinh thần, phía sâu trong đáy mắt bọn họ đều xuất hiện một đồ án quỷ dị. Đồ án này có hình con mắt, giống hệt với con ngươi Bát Xích Vưu lúc đã khai mở.
“Ngươi, ngươi đã làm gì bọn ta!?”
Ánh mắt Cổ Hồng tiên đế mờ mịt, dùng ý chí kiểm tra bản thân hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.
"Ngươi thử công kích ta xem."
“Hả?”
Cổ Hồng nhướng mày. Hắn không hề do dự, đưa tay định chém về phía Bạch Đông Lâm nhưng không hiểu sao cơ thể lại trì trệ, sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm.
Thời điểm hắn nảy sinh suy nghĩ tấn công Bạch Đông Lâm, ý thức bản ngã của hắn thế mà lại có dấu hiệu ẩn ẩn tán loạn. Trực giác nói cho Cổ Hồng biết: Nếu một chưởng này chém xuống, người chết sẽ là hắn.
Trong số ba mươi mấy vị cường giả Chân Nhất có mặt ở đây, phần lớn đều thuộc Nhân tộc nên Bạch Đông Lâm không sử dụng đồng thuật trực tiếp nô dịch ý thức mà chỉ thi triển Linh Ma Nhãn có thể trấn áp và phong cấm.
“Kết thúc rồi. Ta sẽ không khách khí mà nhận lấy Cổ Hồng tiên triều, ha ha. Cải lương không bằng bạo lực, ba tiên triều khá cũng thu luôn một lượt cho xong chuyện, miễn cho Cổ Hồng một mình lại cô đơn.”
Bạch Đông Lâm vẫy nhẹ tay, hơn mười bóng người bị không chế lập tức bay tới. Bọn họ đều bị thu nhỏ, giam cầm trong lòng bàn tay hắn.
“Hừ!”
“Các hạ cũng đừng vui mừng sớm quá, Tín Tức Chi Nguyên chắc chắn sẽ không tha thứ cho sự xúc phạm của ngươi!”
Ngôn từ chuẩn xác, giống như đã tận mắt nhìn thấy cảnh Bạch Đông Lâm gặp nạn. Cổ Hồng từ đầu đến cuối vẫn vững tin: dù hắn không tiếp nổi một chiêu chính diện của Bạch Đông Lâm nhưng đối phương không thể là Bỉ Ngạn Tồn Tại được. Cảnh giới thập nhị đáng sợ đến mức nào, Cổ Hồng biết rất rõ.
Bạch Đông Lâm nghe vậy thì vừa nhún vai tỏ vẻ chẳng sao hết vừa sải chân, bước vào trong dòng sông thời gian.
“Hả? Phi Cầu, Bạch đại nhân đâu?”
Hư không dao động, lộ rõ khí tức lười biếng của Thanh Hoa Niên Đạo. Hắn ta tinh thần sảng khoái, phía sau là một chiếc lồng đen nhánh như được vẽ bằng mực, bên trong có giam giữ ba người đang cáu kỉnh.
"Ngươi tới chậm một bước."
“Ồ, Hoa Niên này, thực lực của ngươi không hề tụt lùi nha, còn có thể lấy ít thắng nhiều nữa. Không tệ, không tệ đâu.” Phi Cầu trêu chọc nói.
Cách đó không xa, mặt mo của Cổ Hồng tiên đế lại đen thêm mấy phần. Khí tức của mấy tên này cũng cực kỳ đáng sợ, không biết lai lịch thế nào mà sát ý tản ra rất dọa người.

Bạch Đông Lâm độn hành trong dòng sông thời gian bằng tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ mất có vài phút. Hắn dùng thủ đoạn y chang, lần lượt thu phục ba đại tiên triều là Orsay, Hoang Tổ và Vĩnh Trú. Mỗi nơi hắn đều để lại phân thân của mình, thu hết tất cả vào bảo khố.
Còn bản thân Bạch Đông Lâm thì chậm rãi đi về phía không gian của Cổ Đình tiên vực. Hắn thích chỗ đó, chọn làm vị trí trung tâm thì không gì có thể tốt hơn.
“Hả?”
Bạch Đông Lâm bỗng khựng lại, dừng bước. Xung quanh hắn xuất hiện những dao động kỳ lạ rất khó hiểu, đã bị ý chí của hắn nắm bắt được.
Cuối cùng cũng đến rồi à?
Thật ra, so với hắn nghĩ thì còn thiếu bình tĩnh hơn nhiều.
Bóng dáng hắn vặn vẹo, chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi đây. Đợi đến khi thoát khỏi cảm giác mê loại thì đã xuất hiện ở một khu vực xa lạ.
Bạch Đông Lâm nhìn quanh một lượt, trong mắt tràn ngập vẻ tìm tòi nghiên cứu. Không gian kỳ dị này giống như được ngưng kết từ Tín Tức và Phù Văn, tất cả sức mạnh thiên địa và quy tắc thiên đạo đều không dùng được.
Vù vù!
Hư không nhộn nhạo, một bóng dáng to lớn cao ngạo đột nhiên xuất hiện. Cơ thể hắn ta trần trùng trục, được ngưng tụ bằng chất lỏng màu bạc nào đó. Toàn thân từ trên xuống dưới không có một sợi vải, đến cả lông tóc cũng không có luôn. Cơ bắp lại nhẹ nhàng hoàn mỹ, không cách nào phân biệt được giới tính. Phía trên khuôn mặt không có ngũ quan mà chỉ có những đường cong trừu tượng nên dù có ôn hòa cũng không thể diễn đạt được thái độ của bản thân.
“Chào ngươi, Tín Tức Chi Nguyên.”
Bạch Đông Lâm nhắm mắt, Tín Tức Chi Nguyên này đúng là có tí bất ngờ, hình như không phải là Nhân tộc.
“Bạch Đông Lâm, chào ngươi.”
Giọng nói của Tín Tức Chi Nguyên rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất quái dị, cứ quanh quẩn ở sâu trong tâm linh, cách giao lưu cực kỳ trực tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận