Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 997: Có phải chính các ngươi đã để rác vào trong nhà của ta không?

- Con đường tội ác trước đây sao?
Trong mắt của hắn có vẻ hồi ức, nhớ lại những việc đã từng trải qua thuở trước.
Căn cứ vào tổng kết của hẳn, chỉ cần hắn bước trên con đường này thì chắc chắn là sẽ xảy ra chuyện…
- Ta muốn nhìn xem một chút, xem hiện tại còn ai dám chọc vào ta nữa!
Trần Thư nhếch khóe miệng cười một tiếng rồi trực tiếp lao vào không chút do dự.
Gần như chỉ trong phút chốc, thân thể của hắn đột nhiên chấn động, hai tròng mắt co rút lại, trừng trừng nhìn thẳng về phía trước.
Chỉ thấy có một quả đạn tên lửa đang gào thét mà phóng đến từ đằng xa.
- Con mẹ nó! Nghịch thiên rồi à!
Trần Thư kinh hô một tiếng, quả thật là chưa từng nghĩ đến sẽ gặp phải chuyện không bình thường như thế này.
Ầm!
Trong chớp mắt đạn tên lửa đã nổ tung khiến cho ô tô của Trần Thư bị phá chỉ trong chốc lát, một lượng lớn khói đen bốc lên.
- Thành công rồi?
Trên một cây đại thụ ở phía xa có một tên nam tử đang khiêng súng phóng tên lửa để lộ ra sắc mặt hưng phấn.
- Suy cho cùng thì cũng chỉ là học sinh mà thôi, tính cảnh giác còn quá yếu!
Trong mắt của tên nam tử đó có vẻ đùa cợt, nhưng một giây sau, ánh mắt của hắn ta đã cứng đờ lại.
Chỉ thấy sau khi khói đen tan đi đã để lộ ra một viên cầu màu vàng lớn hơn trăm mét.
- Òm ọp!
Tiểu Hoàng đã cản nó lại một cách nhẹ nhàng mà không bị thương một chút nào.
Với tư cách là Khế Ước Linh phòng ngự Bạch Ngân Cấp thì vũ khí khoa học kỹ thuật đã mất đi tác dụng vốn có với nó rồi.
- Chuồn thôi!
Tên nam tử quyết đoán ném súng phóng tên lửa trong tay đi, đồng thời còn triệu hồi ra một con hắc điểu ra, chạy thẳng tới nơi xa để lánh nạn.
- Muốn chạy à?
Trần Thư nhíu mày, triệu hồi ba con Khế Ước Linh ra rồi lệnh cho Thỏ Không Gian thu hồi súng phóng tên lửa vào không gian cất giữ.
- Òm ọp!
Nét mặt của Tiểu Hoàng ngây ngốc, phóng thẳng Cuồng Phong Phi Hành ra, chặt chẽ theo sát đối phương.
- Xem ra là muốn xuống tay với ta đây mà!
Trần Thư trốn ở trong miệng Tiểu Hoàng, vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt không có chút hoảng loạn nào.
Hắn biết rõ đối phương đang dụ dỗ hắn, nhưng hắn lại tương kế tựu kế, vừa lúc được một lưới bắt gọn.
Nếu mà bên phía đối phương thật sự có cường giả mai phục hắn, vậy thì chỉ cần sử dụng Truyền Tống Dược Tề để chạy trốn ngay lập tức là được.
- Lão đại, mục tiêu tới!
Sắc mặt của tên nam tử kia vô cùng hoảng loạn, vội vàng báo cáo tin tức lên.
Mười phút sau.
Hai người một người đuổi một người chạy đã đi tới giữa vùng ngoại thành hoang vu.
Vào đúng lúc ấy, tên nam tử ở phía trước đột nhiên dừng lại.
Hắn ta quay đầu lại cười một tiếng đầy kỳ dị, nói:
- Ngươi đúng là không biết sợ chết là gì mà!
Dưới màn đêm có tổng cộng khoảng tầm mười người triệu hồi Khế Ước Linh ra, sát ý rét lạnh xông tới.
- Một người Bạch Ngân và mười hai Hắc Thiết?
Trần Thư nhếch miệng cười, nói:
- Có chút không đáng để vào mắt đó!
- Hừ!
Người Bạch Ngân Cấp duy nhất hừ lạnh một tiếng, trong tay thì đang xách theo một nam sinh đang bị trói.
- Ưm ưm ưm…
Đường Liệt không ngừng phát ra tiếng nghẹn ngào, trong mắt lộ ra khao khát được sống.
Gã nam tử trung niên vừa cười vừa nói:
- Ngươi muốn cứu hắn ta phải không?
- Đường thiếu?
Trần Thư nhìn Đường Liệt quần áo tả tơi, thoáng chốc đã hiểu ra, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.
Trong mắt Đường Liệt hiện ra sắc thái vui mừng, thật không ngờ Trần Thư lại quan tâm hắn ta đến như thế.
Kết quả câu nói tiếp theo của Trần Thư đã làm cho lòng của hắn ta lạnh thật lạnh…
- Có phải chính các ngươi đã để rác vào trong nhà của ta không hả?
- Rác gì cơ?
Vẻ mặt của gã nam tử trung niên hơi ngẩn ra.
Trong phút chốc, một cột lửa đáng sợ phun ra với nhiệt độ nóng bỏng khiến cho lòng hắn ta phát lạnh.
- Chẳng lẽ hai người thật sự không có quan hệ gì sao?
Hắn ta hơi sững sờ, sau đó thẳng tay ném Đường Liệt ra ngoài.
- Mẹ nó chứ! Hai người các ngươi hợp tác với nhau đúng không!
Thân thể Đường Liệt run lên, trong mắt hiện ra sự tuyệt vọng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cột lửa đang phun đến.
Nhưng vào đúng lúc này, một con Thỏ Không Gian đã xuất hiện ở phía sau hắn ta.
Rầm!
Con thỏ đá hắn ta văng vào trong Không Gian Thông Đạo rồi đi thẳng đến trong miệng Tiểu Hoàng.
Trong lòng của Đường Liệt thở phào một hơi nhẹ nhõm, quả đúng là tìm được đường sống trong chỗ chết mà!
- Đường Thiếu, bình tĩnh một chút!
Trần Thư nhếch khóe miệng cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía tên nam tử trung niên ở đằng trước.
Rầm rầm rầm!
Vẻ mặt tên nam tử kia trở nên nghiêm túc, thậm chí đã ngửi thấy được mùi vị của cái chết luôn rồi.
Tội phạm ở trước mắt có chút biến thái thật đó!
Chỉ khi thật sự đối mặt với hắn thì mới có thể cảm nhận được cảm giác áp bách chết tiệt này.
Grao!
Ba con Khế Ước Linh của hắn không hề nương tay chút nào mà phóng ra đủ các loại kỹ năng rồi đánh toàn bộ về phía Tử Vong Hỏa Trụ.
Rầm rầm!
Chỉ trong phút chốc, mấy kỹ năng đã phá vỡ màn đêm, bay thẳng đến chỗ Slime.
Òm ọp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận