Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 446: Một giá thôi, mười ức, thu tiền (1)

- Chưa nghĩ ra, nếu không thể cho hắn một đáp án hài lòng, sợ rằng lại phải chịu khổ rồi.
- Ài, sao chúng ta lại chọn một đạo sư như vậy nhỉ!
Trần Thư lặng lẽ đi tới bên cạnh, cũng hít đất, bình tĩnh nói:
- Đúng vậy, biết vậy đã chẳng làm, lúc ấy ta không muốn chọn hắn.
Bốn người trực tiếp mở ra trao đổi không có trở ngại.
Cho tới nửa tiếng sau, một nam tử đầu đinh chậm rãi đi tới.
Ba người giống như cảm nhận được một loại cảm giác áp bức.
Bọn họ lập tức ý thức được gì đó, ngừng hít đất, đứng dậy.
- Đừng hít nữa, Liễu lão sư tới rồi! Mau đứng lên!
Lý Sơn huých Trần Thư ở bên cạnh, nhắc nhở.
- Đạt được dược tề ngụy trang *2.
Trần Thư cất hai bình thuốc vào trong túi, thong dong đứng lên.
- Mẹ kiếp, ngươi là?
Dư quang ở mắt Lý Sơn liếc một cái, cảm thấy có chút xa lạ.
Hắn trực tiếp quay đầu lại nhìn chằm chằm vào mặt Trần Thư.
- Đi ngang qua, lần sau lại tán gẫu.
Trần Thư vô cùng bình tĩnh, trực tiếp xoay người rời khỏi.
- Sặc.
Ba người nhìn nhau, bọn họ không ngờ lại hàn huyên nửa giờ với người lạ, hơn nữa còn tán gẫu hài hòa tán gẫu.
Con mẹ nó từ đâu thò ra người mắc chứng xã giao mạnh như vậy.
- Đừng nói nữa, lão sư tới rồi.
Liễu Phong đi tới, mắt lại không nhìn ba gã học sinh, mà là nhìn về phía Trần Thư.
Hắn lập tức nhớ ra thân phận của đối phương, chính là tân sinh mà hắn cho điểm tuyệt đối.
Liễu Phong quát:
- Trần Thư, đứng lại.
Bước chân Trần Thư khựng lại, đầu óc choáng váng, không ngờ bị nhận ra rồi.
Không phải là cừu gia chứ?
Hắn hơi suy tư một lát, lập tức xoay người, ngón tay chỉ ra xa xa, la lớn:
- Nhìn kìa! Có ngốc bức kìa.
Đám người Liễu Phong sửng sốt, không ngờ thật sự quay đầu lại nhìn.
Hai chân Trần Thư giậm mạnh, mông cong lên, trực tiếp bỏ chạy, tốc độ nhanh vô cùng.
- Tiểu tử ngươi chạy cái gì?
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, hơn nữa nhìn bộ dạng chạy trốn của Trần Thư, quả thực giống như là tội phạm vậy.
- Đứng lại.
Một phút sau, Liễu Phong cuối cùng cũng khống chế được Trần Thư.
Hắn đang muốn mở miệng, không gian phía trước đột nhiên vỡ ra, một đôi mắt trí tuệ nhìn hắn.
- Mẹ kiếp, thứ gì thế.
Liễu Phong giật nảy mình, không nhịn được lui về phía sau mấy bước.
Mắt thấy Trần Thư lại muốn trốn, hắn bước ra, chế ngự Trần Thư.
Liễu Phong nhướng mày, mở miệng nói:
- Tiểu tử ngươi chạy cái gì, ta là giáo thụ của Hoa Hạ Học Phủ, Liễu Phong.
Trần Thư thấy bộ dạng hung thần ác sát của đối phương, lầu bầu một câu:
- Ngươi xác định ngươi là giáo thụ chứ? Sao ta nhìn ngươi như là tội phạm vậy.
- Tiểu tử ngươi bớt lắm điều thôi.
Liễu Phong sờ sờ cằm, nói thẳng ra mục đích của mình:
- Làm học sinh của ta đi.
- Hả? Gì cơ?
Liễu Phong nhếch miệng cười, nói:
- Tân sinh năm nhất đều có thể lựa chọn một giáo thụ làm đạo sư, ta cảm thấy tiểu tử ngươi không tồi, hợp với khẩu vị của ta.
- Ngươi đã nghe qua cố sự của ta rồi à?
Trần Thư nhíu mày, ngay sau đó lại nói:
- Trong mắt ta không phải tràn ngập cố sự à?
- ...
Liễu Phong hắng giọng, nói:
- Ta đã xem video thi đại học của ngươi, còn cho ngươi điểm tuyệt đối, đối với ngươi chắc cũng không tồi chứ?
Hắn xoay chuyển ánh mắt, lại nhìn đám người Lý Sơn đang đứng, quát:
- Các ngươi cút đi! Bị học sinh cùng khóa treo lên đánh, đúng là làm mất mặt lão tử.
- Vâng vâng.
Ba người hớt hải chạy đi, ánh mắt nhìn về phía Trần Thư tràn ngập cảm kích.
- Làm đệ tử của ta cũng không phải không được…
Trần Thư thở phào, đã không phải cừu gia, vậy hắn cũng không sợ nữa.
- Chỉ là ta gần đây hơi nghèo.
Trần Thư xoa xoa tay, trong mắt tỏa ra quang mang.
- Một giá thôi, mười ức, thu tiền!
Liễu Phong trợn tròn mắt, bộ dạng không thể tin nổi, lần đầu tiên nhìn thấy có người dám đòi tiền hắn.
Hắn chỉ chỉ vào mình, nói:
- Mười ức? Ta cho ngươi?
Trần Thư bình tĩnh gật đầu, không phải muốn nhận hắn làm học sinh à, vậy hắn tất nhiên phải mượn cơ hội này kiếm chút tiền.
- Lão sư, thu đồ đệ cũng cần giao nộp phí thu đồ đệ, mười ức, hợp tình hợp lý!
Liễu Phong lại quan sát Trần Thư một phen, nói:
- Ta chỉ nghe nói tới phí bái sư, từ lúc nào lại xuất hiện phí thu đồ đệ vậy?
Trần Thư mở miệng nói:
- Vậy ngài không hiểu ta rồi, nếu hiểu ta thì đã sớm biết rồi.
- Tiểu tử ngươi không biết danh hào của ta à?
Trong mắt Liễu Phong tỏa ra hung quang, khí thế cấp Hoàng Kim tản ra, khiến tâm thần người ta chấn động.
Trần Thư vô cùng bình tĩnh, tố chất tâm lý của Nam Giang Hãn Phỉ không phải tầm thường, một mực nhìn lại hắn, thậm chí là nhíu mày.
- Trần Bì!
Đúng vào lúc này, một đạo thanh âm truyền đến,
Phương Tư một đường chạy tới, nàng ta từ xa đã nhìn thấy Liễu Phong và Trần Thư, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Trần Thư không phải là trực tiếp chọc tới Liễu Phong giáo thụ chứ?
- Chào Liễu giáo thụ.
Phương Tư chạy tới, lờ mờ đứng ở phía trước Trần Thư.
- Tiểu Phương Tư? Thằng ôn này là bằng hữu của ngươi à?
Liễu Phong nhíu mày, thu lại hung quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận