Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1736: Đánh nhau ở thương hải (2)

Một cự nhân cao trăm mét ở trên không trung, mặc áo giáp bạc, trên người toả ra khí thế cường đại!
Tâm thần nó vừa động, một đạo bức tường biển phòng ngự xuất hiện giống như bức tường thành màu bạc to lớn chắc ở phía trước đám người.
Cự Sa rống lên một tiếng, nguyên tố thủy khủng bố đánh thẳng tới.
Rầm rầm oanh!
Tường thành màu bạc bị sức mạnh to lớn đẩy lui trên trăm mét, nhưng cũng có đủ thời gian cho mọi người lui lại. Cự sa dưới sự thao túng của Sa Hoàng giống như tự có ý thức không nhìn đến người ở phía trên mà quay đầu nhìn cánh cửa không gian.
- Grào!!
Miệng khổng lồ mở ra, thế mà lại nuốt cả thông đạo!
- Con súc sinh chết tiệt!
Ninh Bất Phàm giận dữ lệnh khế ước linh dốc toàn lực.
Rầm rầm rầm!
Các loại kỹ năng có uy lực khủng bố đánh ra nhưng không thể làm cự sa lui nửa bước. Mặc dù Ninh Bất Phàm được xưng là truyền kỳ chỉ sau đệ nhất nhân nhưng cùng truyền kỳ vẫn là có cách biệt một trời…
- Mùi vị không tồi…
Sa Hoàng chẹp miệng như tước đi hy vọng chạy thoát của mọi người, trong lòng nó có một chút sảng khoái.
- Ngươi là người mạnh nhất ở đây đúng chứ?
Ánh mắt Sa Hoàng lạnh lùng, nhìn Ninh Bất Phàm ở phía trước, lẩm bẩm:
- Không phải truyền kỳ nhưng thực lực cũng không tệ, có tư cách nói chuyện với bổn toạ.
- ...
Thần sắc Ninh Bất Phàm lạnh giá, trầm mặc.
Hai bên vốn là tử địch không đội trời chung, không có gì để đàm phán.
- Đừng lo lắng, ta sẽ không đuổi tận giết tuyệt các ngươi.
Sa Hoàng bình thản, nói:
- Chẳng qua lãnh địa của ta đã bị các ngươi làm ô nhiễm thành như này, bị các
ngươi giết hơn mười vạn đàn em của ta, các ngươi cũng nên trả giá một chút chứ?
- Ngươi muốn gì?
- Đơn giản!
Sa hoàng tiếp tục nói:
- Dưới vương cấp toàn bộ ở lại, vương cấp ở lại một nửa!
- Còn ngươi có thể rời đi, thực tế bổn hoàng cũng không nắm chắc có thể giữ ngươi lại hay không.
Trong lòng Ninh Bất Phàm không ngừng suy nghĩ đến các khả năng có thể chạy thoát.
Hiện tại lão gia tử bị giữ chân, không có ai trợ giúp, hơn nữa thời gian cũng không còn kịp.
- Mặt khác!
Ngữ khí Sa Hoàng trở nên lạnh băng đến cực điểm, quát:
- Người tên Trần Thư, chắc chắn phải chết! Nếu các ngươi giao hắn ra đây, vương cấp có thể đi.
Nó mặc dù mạnh tay, nhưng không muốn mạo phạm Hoa quốc.
- Quả nhiên mục tiêu là ta…
Vẻ mặt Trần thư khẽ động, nhìn Sa Hoàng khí thế ngút trời mà không có chút bối rối, trong tay xuất hiện một bình thuốc lạ.
Bên trong lọ thuốc lại không phải cái gì thần kỳ dược tề, mà là một giọt chất lỏng màu xanh biếc…
- Ca ca hôm nay nhất định phải làm cho ngươi…Ách…Độc!
Giữa lúc nọc độc xuất hiện trong tay Trần Thư, các tuyển hạng của hệ thống đột nhiên xuất hiện trước mắt.
[Tuyển hạng 1: chạy trốn, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn! Phần thưởng hoàn thành: lượng lớn ngự thú lực]
[Tuyển hạng 2: lừa Sa Hoàng, không đánh mà thắng! Phần thưởng hoàn thành: không gian ngự thú thăng cấp]
[Tuyển hạng 3: sử dụng căn nguyên nọc độc của Bức Hoàng, dạy dỗ Sa Hoàng một chút! Phần thưởng hoàn thành: Tiểu tinh linh trí tuệ lĩnh ngộ ‘kỹ năng Lãnh Khước’]
- Hả?
Trần Thư có hơi dao động khi nhìn đến tuyển hạng thứ 2.
Dù sao cũng là đánh với truyền kỳ sinh vật, tốt nhất vẫn có thể không đánh thì sẽ không đánh…
Huống chi một giọt căn nguyên nọc độc này là truyền kỳ tài nguyên vô cùng quý hiếm, hắn cũng không muốn lãng phí.
Về phần tuyển hạng số một Trần Thư không chút do dự mà bác bỏ. Nếu như chạy trốn hắn chỉ có thể phiêu bạt giang hồ…
Trần Thư đi tới trước mặt Sa Hoàng, nói:
- Đơn giản là người qua đường…
Rầm!
Phút chốc, một đạo thuỷ kích khủng bố bắn ra ngay cả không gian đều bị xuyên thủng, nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
- Mẹ kiếp!
Vẻ mặt Trần Thư chấn động, may là đã sớm có dự đoán thuấn di biến mất.
- Mẹ nó ngươi có phải bị điên rồi hay không?
Tinh thần hắn chưa ổn định, thật không ngờ đồ chơi này lại không nói đạo lý như vậy.
- Ngươi không phải là thứ tốt đẹp gì.
Ánh mắt Sa Hoàng lạnh giá, khi lần đầu tiên nhìn Trần Thư đã cảm thấy vô cùng khó chịu giống như kẻ thù truyền kiếp của mình.
...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, ta đã làm gì đâu?
- Ngươi hiểu lầm rồi, thực ra ta không phải người xấu…
Rầm rầm rầm------
Sa Hoàng không nói gì, xung quanh nó nước biển ở bốn phương tám hướng đang cuồn cuộn tuỳ thời có thể ra tay lần hai.
...
Nét mặt Trần Thư trì trệ, đừng nói lừa dối ngay cả mở miệng để nói cũng không được…
- Dừng tay!
Ninh Bất Phàm chắn trước người Trần Thư, nói:
- Mỗi người ở đây, ta đều mang đi!
- Ngươi đủ thực lực để mang sao?
Trong mắt Sa Hoàng hiện lên vẻ trào phúng, nói:
- Ngươi đã làm cho ta mất hết kiên nhẫn, bây giờ một nửa vương cấp cũng phải chết!
- Vậy ngươi thử xem!
Vẻ mặt Ninh Bất Phàm trầm trọng triệu hồi khế ước linh, trong tay xuất hiện giọt máu lần thứ hai.
- Ngươi nghĩ chỉ cần ngăn ta lại là được sao?
Sa Hoàng nhìn thấy giọt máu kia, theo bản năng sinh ra chút kiêng kị.
Grào!!
Nó ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng như là truyền tin gì đó.
Giây tiếp theo, mọi người chỉ thấy xung quanh nước biển đang cuồn cuộn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận