Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 228: Quả thật là bật đèn pin trong nhà vệ sinh, tự tìm chết mà (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
(1) câu gốc: 厕所里打手电 // 厕所里头打电筒-----找死 ( 屎 ) : bật đèn pin trong nhà vệ sinh --- tìm chết (c.ứ.t). 死 (TỬ) chết và 屎 (THỈ) phân, c.ứ.t trong tiếng Trung có phát âm gần giống nhau. Đây là một câu yết hậu ngữ (câu bỏ lửng) đã chú thích ở Chương 125.
- Đi dạo thành phố Đại Hưng vậy.
Trần Thư cũng không vội vã quay về, khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài, sao có thể dễ dàng quay trở lại trường được chứ.
Đúng lúc hắn đang đi dạo trong chợ đen của thành phố Đại Hưng thì điện thoại đột nhiên truyền đến tin tức.
Âu Dương Bảo: Đại lão, buổi tối có thể đi ăn với nhau không?
Trần Thư vốn muốn từ chối nhưng nghĩ đối phương có tiền như vậy, không chừng có thể lừa một chút.
Bây giờ người ngốc tiền nhiều không dễ tìm.
- Được! Địa điểm ngươi đặt!
Lúc gần tối, Trần Thư đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố Đại Hưng.
- Xin lỗi tiên sinh! Nhà hàng hôm nay đã bị người khác đặt rồi!
- …
Khoé miệng Trần Thư giật giật, bao cả quán?
Hắn lập tức phản ứng kịp, hắn nói:
- Âu Dương Bảo mời ta tới.
- Ngài chính là Trần Thư tiên sinh?
Nhân viên của nhà hàng liền trở nên vô cùng cung kính, dẫn hắn vào bên trong nhà hàng.
Chỉ nhìn thấy Âu Dương Bảo đang ngồi ngay ngắn trên vị trí, đằng sau hắn có mấy đại hán mặc áo đen, đeo kính đen.
Vừa nhìn thấy Trần Thư đi vào, Âu Dương Bảo và đại hán lập tức cung kính cúi chào, nói:
- Đại lão!
Các nhân viên khác đều nháo nhào đến xem, mang vẻ mặt hiếu kì mà nhìn Trần Thư.
Trần Thư không nhịn được lùi một bước. Thế trận của nhà ngươi to thế, làm không tốt có khi đang ăn thì ta bị nhốt mất.
- Đừng gọi ta là đại lão.
Trần Thư đi đến bàn ăn mà nói:
- Ta nói ngươi mời người khác ăn không cần xa xỉ thế này chứ, phú nhị đại à?
Âu Dương Bảo gãi đầu:
- Ta không phải phú nhị đại.
Sau đó hắn ta lại gần mà nhỏ giọng nói:
- Bố ta mới đúng.
Trần Thư mở to mắt:
- Vậy không sao rồi!
Hoá ra là phú tam đại à?
Hắn âm thầm tiếc nuối, nếu đây là Dị Không Gian thì tốt rồi, nếu không nhất định sẽ cướp đến cái quần xì cũng không còn.
Âu Dương Bảo nói:
- Ta muốn ngươi dạy ta làm sao để có thể đánh được người khác?
- Lão sư của các ngươi không dạy à?
Trần Thư không khách khí mà bắt đầu ăn, mùi vị cũng không tồi.
Âu Dương Bảo lại nói:
- Lão sư dạy đều là lý thuyết, căn bản không có tác dụng, ta cảm thấy ngươi mới là phái thực chiến.
- Chỉ cần ngươi chịu dạy ta, bao nhiêu tiền cũng được.
Trần Thư sờ cằm, không ngờ ngươi cũng biết nhìn người đấy.
- Chiến đấu mà, chủ yếu là phải xem năng lực tuỳ cơ ứng biến, mỗi nói mồm thì không có ý nghĩa gì cả.
Âu Dương Bảo thở dài hỏi:
- Có thuốc gì có thể bổ não không? Đắt thế nào cũng không sao.
- ...
Vẻ mặt Trần Thư cạn lời mà nói:
- Nếu đã như vậy, ta sẽ dạy miễn phí cho ngươi một chiêu, đánh lén!
Dứt lời, Trần Thư nhỏ giọng không ngừng truyền bá sự kì diệu của đánh lén.
Nhìn thấy gương mặt thật thà của đối phương xuất hiện nụ cười âm hiểm, Trần Thư lại cảm thấy có chút thành tựu.
Đây chính là cảm giác dạy hư người khác đó sao?
- Nếu sau này ngươi có thắc mắc gì thì cứ nhắn qua siêu tin hỏi ta. Nể tình chúng ta vừa gặp đã thân, một câu hỏi ta tính phí 10.000 tệ cho ngươi vậy!
Vẻ mặt Âu Dương Bảo kích động, chân thành nói cảm ơn:
- Cảm ơn đại lão!
Hai người thỉnh thoảng thảo luận về nhiều loại chiến thuật khác nhau, lời nói của Trần Thư thật sự tựa như đã mở ra cánh cửa dẫn đến một thế giới mới cho Âu Dương Bảo.
Hắn ta chưa bao giờ tưởng tượng được thế nhưng chiến đấu lại có thể giống như nghệ thuật vậy.
- Đại lão, ngươi quả thực chính là lão sư vỡ lòng của ta mà!
Trần Thư xua tay, tỏ ra khiêm tốn.
- Điều quan trọng nhất chính là phải thực hành chứ không chỉ dừng lại ở ý tưởng. Thực hành mới là tiêu chí duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, biết chưa?
Trần Thư không biết rằng những lời dạy của hắn đã khiến Âu Dương Bảo thức tỉnh.
Từ nay về sau, lớp đặc huấn của Đại Hưng Nhất Trung có thêm một ác bá…
Phải mất ba tiếng đồng hồ thì hai người mới ăn xong bữa cơm này, mối quan hệ của bọn họ quả thực là phát triển nhanh chóng.
Âu Dương Bảo cầm lấy một cái phong bì từ vệ sĩ, nói:
- Trần lão sư, cái này là học sinh hiếu kính ngài, ngài nhất định phải nhận lấy!
- Ngươi xem ngươi kìa, lão sư dạy học sinh chính là lẽ thường bất di bất dịch, khách sáo như thế làm gì?
Trần Thư vừa nói vừa mở ba lô ra, chĩa miệng ba lô về phía đối phương, tỏ vẻ xấu hổ, ngại ngùng.
Âu Dương Bảo lập tức hiểu ra, nhanh chóng nhét phong bì vào ba lô.
Trần Thư nghiêm túc nói:
- Lần sau không được như vậy nữa nghe chưa, làm cứ như hai ta xa lạ lắm ấy!
Mặc dù lời nói là như vậy, nhưng trong giọng điệu rõ ràng lại lộ ra bốn chữ lớn: Lần sau tiếp tục!
Hai người ôm ấp một hồi rồi nói lời tạm biệt.
Khi Trần Thư bước ra đường, hắn chỉ cảm thấy chuyến đi đến thành phố Đại Hưng lần này rất đáng giá!
Bỗng hắn nghĩ tới điều gì đấy, bèn lấy điện thoại ra bấm số gọi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận