Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1822: Thì ra ngài là Thị sát cuồng ma trong truyền thuyết

Nó vươn hai tay, nháy mắt nắm hai trụ băng khổng lồ bên cạnh, khí thế trên người lại lần nữa tăng lên không ít!
Vù vù ——
Sát ý lạnh như băng tràn ngập, khiến cho gió tuyết trong thiên địa đứng lại trong không trung, tựa như ấm phím tạm dừng.
- Cái đó…
Trần Thư nuốt ngụm nước bọt, mở miệng nói:
- Nếu như ta nói, tất cả chỉ là hiểu lầm…
Sinh vật vô danh kia hình như có thể nghe hiểu lời hắn nói, đôi mắt to lớn di động, nhìn gốc truyền kỳ vật liệu trong tay Trần Thư…
- y…
Sắc mặt Trần Thư trì trệ, lẩm bẩm:
- Đây là thứ gì vậy? Sao lại chạy lên tay ta thế này?
Nói xong, hắn quả quyết thu hồi vật liệu vào trong thể nội của Thỏ không gian.
Hình như đã chọc giận đối phương, vậy thì không cần thiết trả lại.
- Grào!
Sinh vật vô danh gào thét một tiếng, băng tuyết chi lực khủng bố bất ngờ cuốn tới!
- Ca ca chạy trước đây!
Trần Thư quát lên một tiếng lớn, thuấn di mang theo Khế ước linh cùng Đại Lực rời khỏi chỗ đó.
- Dạ Vương chó chết, đến chết cũng muốn đâm ta một đao, chẳng trách dứt khoát giao di sản của mình như vậy…
Trong miệng Trần Thư hùng hùng hổ hổ, nhưng cũng không quá bối rối.
Truyền kỳ sinh vật cũng không bắt được hắn, huống chi trước mắt là một sinh vật vô danh!
Nếu hắn đoán không sai, đối phương là Hoàng Kim Quân Vương của [Cực Hàn Sơn cốc]!
Hơn nữa không giống với quân vương bình thường, đối phương có huyết mạch đặc thù, làm cho sức chiến đấu của nó không yếu hơn đám người Ninh Bất Phàm, tuyệt đối là sự tồn tại đỉnh cấp nhất dưới truyền kỳ!
Grào!
Tiếng nổi giận gào thét vang vọng trong thiên địa, cự thú bước hai chân ra, nhắm về phía Trần Thư mà truy kích, đã khóa chặt vị trí của hắn.
Nó vốn không muốn thức tỉnh, nhưng tên trước mắt này quá đáng ghét.
Chẳng những trắng trợn cướp đoạt thức ăn của nó, còn đánh bị thương một cái miệng của nó, dẫn đến hiện tại khoang miệng cũng hơi bị loét…
Từ khi ra đời đến nay, đây là lần đầu tiên nó bị người cưỡi trên đầu…
Rầm rầm rầm!
Toàn bộ dị không gian đều đang chấn động, phần lớn hung thú cường đại ào ào rời khỏi lãnh địa, bắt đầu truy sát vào người xâm nhập…
- Muốn theo đuổi ta, kiếp sau nhé!
Trần Thư lườm phía sau một chút, thuấn di đi tới mấy vạn mét bên ngoài.
Chỉ cần không phong cấm Không gian kỹ năng, vậy thì hắn là vô địch!
Lúc Trần Thư đang chuẩn bị hành động trở lại vị trí không gian thông đạo, phía dưới đột nhiên truyền đến một tiếng kêu của nhân loại.
- Tội phạm ca?
- Hả?
Trần Thư nhìn xuống phía dưới, tìm kiếm mục tiêu.
Chỉ thấy một nam tử mặc áo lông đang phất tay nhìn về phía hắn, sắc mặt vô cùng kích động.
Nháy mắt đi tới trước mặt đối phương, đồng thời quan sát.
- Ngươi là?-
Hắn nhìn đối phương, trong lúc mơ hồ cảm thấy khá quen, nhưng không nhớ nổi cụ thể là ai.
Nam tử vội vàng nói:
- Ta là phụ tá bên cạnh Phù Ninh tiền bối, lúc trước các ngươi tới tham gia cup thực thần, chúng ta đã gặp qua!
- Phù Ninh tiền bối?
Trần Thư còn chưa mở miệng, Đại Lực đã vượt lên trước một bước, nói:
- Hắn còn sống không?
- Tất nhiên còn sống sót, hắn mang theo những người Nam Thanh Quốc còn sống sót trốn vào trong trụ sở bí mật, tạm thời ẩn nấp.
Nam tử mở miệng cười nói:
- Ta thật sự không nghĩ tới, lại gặp các ngươi ở chỗ này.
Trần Thư thấy hai người muốn tiếp tục giao lưu, vội vàng nói:
- Rời đi trước đã, tình huống bây giờ có chút nguy hiểm.
- Nguy hiểm?
Nam tử ngơ ngác, nói tiếp:
- Hiện tại là mùa lạnh, đa số hung thú ở [Cực Hàn Băng Cốc] đều đang say giấc nồng, các ngươi không cần lo lắng, không có gì…
Hắn ta còn chưa nói xong, cả người thoáng chốc ngây ngẩn.
Ầm! Ầm! Ầm!
Chỉ thấy xa xa, một thân thể mấy ngàn thước khổng lồ dậm chân mà tới, mỗi một bước đều khiến đại địa chấn chiến, khí thế khủng bố tột cùng!
- A cái này…
Nam tử nuốt ngụm nước bọt, đầu óc trống rỗng, cả người ngây dại.
Bốn Khế ước linh của hắn ta lạnh run, căn bản không có chút dũng khí đấu lại.
Mặc dù song phương đều là Hoàng kim sinh vật, nhưng là một cái trên trời một cái dưới đất, không có bất kỳ khả năng so sánh.
- Đừng chống cự!
Trần Thư lắc đầu, ném ra không gian ấn ký, mang theo đối phương cùng nhau thuấn di rời đi.
Trong nháy mắt, ba người đã đi tới cửa không gian thông đạo.
- Đi!
Tầm nhìn thoáng qua, bọn hắn thuận lợi về tơi bên trên Lam Tinh.
Trong lòng nam tử nhẹ nhàng thở ra, đồng thời xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói:
- Tội phạm ca, cái kia… Cái kia là gì?
- Một tiểu hung thú mà thôi.
Trần Thư nhún vai, nói:
- Ta chỉ là mượn một chút tài nguyên của nó, dọc đường bắt đầu truy sát ta, chỉ có thể nói cách cục có hơi ít.
- Tiểu hung thú? Mượn tài nguyên
Nam nhân thần sắc sững sờ, nhưng nháy mắt hiểu lời Trần Thư nói.
Nhân loại cùng hung thú có cái rắm mà mượn tài nguyên rõ ràng là trắng trợn cướp đoạt mà…
Hắn ta nuốt ngụm nước bọt, vội vàng nói:
- Tội phạm ca, ta đối với ngài kính ngưỡng, quả thực là như nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt…
- Được!
Trần Thư cắt ngang lời của đối phương, nói:
- Chúng ta vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, đi trước đã!
- Còn có nguy hiểm?
Nam tử thân thể chấn động, vội vã ngồi lên Slime của Trần Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận