Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 687: Trò chơi vừa cười vừa chơi

- Tiểu tử ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Hỏa trụ vừa rồi là tình huống gì?
- Tốc độ xuất cảnh của các ngươi nhanh như vậy sao?
- Nói nhảm!
Vương Càn mở miệng nói, sớm đã có người luôn giám sát Trần Thư.
- Chúng ta chỉ đang nướng chút đồ thôi…
- Nướng?
Vương Càn xoay đầu nhìn qua, lập tức nhìn thấy vỉ nướng bên cạnh và cả nham thạch đang chảy đầy mặt đất…
- À…
Trần Thư ho khan một tiếng, nói:
- Bọn hắn nói thân thể không được khỏe, có thể uống chút nham thạch, ngươi có muốn đến thử một chút không?
- Cút đi! Thật sự đang nướng?
Vương Càn quan sát Trần Thư một hồi. Tuy rằng cảm thấy không bình thường nhưng so với những sự tích của Trần Thư thì dường như lại trở nên bình thường hơn.
A Lương mở miệng nói:
- A sir! Hoàn toàn thật, chỉ là xảy ra một chút sai lầm thôi…
- Đưa thẻ căn cước của các ngươi ra đây!
Vương Càn ghi chép lại thông tin thân phận của đám người A Lương, nếu trong điều kiện cho phép thì sau này cũng phải tiến hành giám sát.
- Các ngươi bớt bớt lại cho ta, gần đây thành phố Nam Giang có hơi loạn!
Trần Thư nói:
- Vương thúc, sao thế? Còn có người dám gây chuyện trên địa bàn của tội phạm ta sao?
- ?
Vương Càn giật giật khóe miệng, nói:
- Gần đây về cơ bản là tìm không thấy tung tích hung thú!
- Vậy không phải chứng minh rằng toàn bộ đều bị tiêu diệt, không phải rất tốt sao?
Vẻ mặt Vương Càn nghiêm túc, nói:
- Dựa vào tin tức trước đó thì có khả năng chúng nó tập hợp lại với nhau, để tiến hành một đợt đấu tranh trước khi chết!
Trần Thư nhếch môi cười, nói:
- Vấn đề không lớn, đến lúc đó trực tiếp gọi điện thoại cho ta, ta tới xử lý!
- Ngươi chỉ cần không gây chuyện đã là cống hiến lớn nhất với thành phố Nam Giang rồi!
- …
Cuối cùng, một đoàn người xử lý hiện trường rồi rời khỏi sân thượng…

Rạng sáng ngày hôm sau.
Cha mẹ Trần Thư đang bận rộn trong phòng khách thì chợt nghe thấy trong phòng Trần Thư truyền đến tiếng mắng chửi.
Phụ thân Trần Bình ngẩn người, mở cửa phòng ra.
Chỉ thấy Trần Thư đang vô cùng tập trung chơi game, chỉ sợ xuất hiện một sai lầm nhỏ.
- Tiểu tử ngươi sáng sớm đã muốn phun quốc túy đúng không?
- Cha, đừng nói gì cả! Con đang triệu hoán Thần Long này!
Trần Thư đang vô cùng tập trung, không ngừng thao tác qua lại trên điện thoại.
Nhưng đúng lúc này, tay hắn lại run lên, trực tiếp xuất hiện một sai lầm.
- Gaia! Ta mẹ nó sao lại biến thành oán chủng cóc!
- Ngươi có thể trưởng thành hơn chút không, đã lớn như vậy rồi chơi trò chơi còn vừa cười vừa chơi.
Phụ thân Trần Bình nhướng mày, mở miệng quát lớn lên.
Trần Thư nói:
- Cha, nếu không cha chơi thử xem?
- Xem ta thể hiện cho ngươi nhìn đây!
Năm phút sau, trong nhà lại thêm một người hùng hùng hổ hổ chửi tục…
- Hai người có bệnh à?
Mẫu thân nhìn thấy, nói:
- Còn gào nữa thì ta sẽ gọi cảnh sát đến đấy!
Ngay vào lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
- Ta nói cảnh sát đến là đến luôn!
Mẫu thân ghét bỏ nhìn hai người một cái, xoay người đi mở cửa ra.
- Chào dì, ta muốn tìm Trần Thư một chút!
Một nữ sinh mặc áo khoác lông vũ màu trắng thanh tú động lòng người đứng ở trước cửa.
- Tìm Trần Thư à?
Mẫu thân ngẩn ra, lập tức đổi thành dáng vẻ nhiệt tình nở nụ cười, nói:
- Cứ vào nhà trước đi, mời vào!
Nàng xoay người hô về phía trong phòng:
- Trần Bì, có người tìm ngươi!
- Tìm con?
Trần Thư tắt điện thoại đi, liếc mắt lập tức nhìn thấy người đến, chính là bạn học của hắn, Vương Thanh Hàn.
- Thanh Hàn?
Trần Thư đứng lên, nói:
- Ngươi nói xem ngươi đến thì cứ đến, mang theo quà làm gì… Á… Không mang quà gì à!
- Nói cái gì đấy!
Mẫu thân quát một câu, tiểu tử ngươi đúng là biết tìm trọng điểm để nói nhỉ!
- Dì, ta có mua chút hoa quả tới!
Vương Thanh Hàn mỉm cười, lấy trong túi xách ra một túi hao quả.
- Đứa nhỏ này, không cần khách sáo như thế!
Mẫu thân nở nụ cười, nói:
- Trần Bì, ngươi ngồi với bạn học đi, ta đi rửa trái cây!
- Bà mẹ nó, lại thua!
Phụ thân Trần Bình hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy tức đến mức không thở nổi.
- Lão Trần!
Sắc mặt mẫu thân lạnh lùng, lập tức trừng mắt nhìn lão.
Thân thể phụ thân Trần Bình chấn động theo bản năng, liếc mắt nhìn thấy Vương Thanh Hàn thì lập tức hiểu ra.
- Đồng học của Trần Thư à, mời ngồi, ngồi đi!
Trên mặt Trần Bình xuất hiện nụ cười, giải thích:
- Vừa rồi ta có hơi phát bệnh, đừng để ý, đừng để ý!
- Được rồi, cha không cần giải thích!
Trần Thư và Vương Thanh Hàn đi vào trong phòng.
- Thanh Hàn, hành động của bậc cha chú đừng để ảnh hưởng đến con cháu!
- ?
Khéo môi Vương Thanh Hàn giật giật, nói:
- Nhưng trước khi ta bước vào đã nghe thấy tiếng mắng của ngươi rồi!
- …
Trần Thư chuyển chủ đề, mở miệng nói:
- Tìm ta có chuyện gì không?
Vương Thanh Hàn lại không hề che giấu mà nói thẳng:
- Là như vậy, Thanh Tuyết sắp lên trung học cơ sở, muốn thi vào Nam Giang Nhị Trung…
Cuối cùng Trần Thư cũng hiểu ra.
Vương Thanh Tuyết bởi vì đi học sớm mà tháng chín năm nay sẽ vào học lớp 7.
Bạn cần đăng nhập để bình luận