Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 298: Đã nghĩ kỹ tên rồi, gọi là Ác Ôn Ngự Thú Đoàn

- Tỷ của ta.
Trần Thư không nhiều lời, hai người tới trên bàn cơm.
- Lão bản, đồ ăn đặc sắc đều mang lên thêm một lần!
Từ Tinh Tinh với tư cách phú nhị đại, nhãn lực coi như không tệ, lại chọn đồ ăn lần nữa.
- Bằng không chúng ta đổi lại cái bàn khác?
Phương Tư lắc đầu, hoàn toàn không có để ý:
- Bàn này cũng được rồi.
Năm người ngay ngắn ngồi xuống, tính toán đây là lần đầu tiên gặp nhau.
- Lão Tạ, Tiểu Tinh, đây là bạn của ta, Trương Đại Lực và Phương Tư!
Trần Thư thích ý ngồi ăn ốc đồng, đồng thời giới thiệu thân phận hai bên.
- Đây là nhi tử của Tạ đại ca à?
Trương Đại Lực liếc nhìn phía Tạ Tố Nam, nói ra:
- Ngươi với ba của ngươi thật sự là khắc ra từ một cái khuôn mẫu đấy, trên người đều có vị thịt heo nhàn nhạt…
- Đậu xanh rau má!
Khóe miệng Tạ Tố Nam quắp lại, nói ra:
- Mẹ nó, ta chính là Tạ Tố Nam! Mặt khác, nguyên nhân ta có vị thịt heo là vì ta mang theo đao mổ heo…
Trương Đại Lực mở trừng hai mắt, nhìn từ trên xuống dưới, nói ra:
- Bà mẹ nó, ngươi phẩu thuật thẩm mỹ rồi hả?
Trần Thư và Từ Tinh Tinh đều nhịn không được cười ha hả, bộ dáng Tạ Tố Nam quả thật là khác nhau quá lớn rồi.
Tay phải Tạ Tố Nam nắm chặt thành quyền, một tay đỡ trán, làm thành một tư thế người trầm tư.
Hãy để những lời đàm tiếu của thế gian bay theo chiều gió đi…
Tiểu Tinh thì lập tức đứng dậy, vừa cười vừa nói:
- Xin chào Phương Tư tỷ! Xin chào Phương Tư tỷ!
Dáng điệu siểm nịnh kia quả thực không giống như là một tên phú nhị đại tí nào…
- Thật sự là loại nhu nhược, gặp được cường giả là sợ!
Trần Thư lắc đầu, thật sự xấu hổ khi làm bạn với Từ Tinh Tinh, không có một tí phong thái cường giả nào cả.
Hắn thở dài, lúc nào Từ Tinh Tinh mới có thể trở nên giống như ta, không kiêu ngạo không siểm nịnh, bộc lộ rõ bản sắc đàn ông chứ…
Phương Tư lạnh nhạt mở miệng nói:
- Trần Bì, gọi cho ta một phần tôm bự hầm dầu.
- Được rồi!
Trần Thư lập tức đứng dậy, thần sắc nguyên bản khinh miệt biến thành vẻ mặt tươi cười.
...
Tính cách năm người đều cực kỳ hào sảng, rất nhanh đã hoà mình.
Mặc dù Phương Tư thoạt nhìn có hơi chút thô bạo ngang ngược, nhưng đối với người của chính mình ngược lại là vô cùng hiền lành, làm cho người ta nhịn không được sinh lòng kính nể.
Đang lúc năm người tập trung ăn uống.
Thẩm Vô Song vội vàng chạy đến, vừa thấy mấy người vui chơi giải trí lập tức nhịn không được quát lớn:
- Ta biết ngay mà, các ngươi lại gạt ta đúng không?! Muốn đi cảm thụ thiên nhiên rồi hả?
Hắn ta mới vừa rồi còn thực sự cho rằng ba người xuất hiện nguy hiểm tới tánh mạng. Quả nhiên không có ngoài ý muốn, lại bị lừa!
Thẩm Vô Song tới gần, đang muốn giảng câu chuyện “Sói đến đấy” cho ba người, kết quả thoáng chốc thấy được Phương Tư đang cúi đầu ăn cơm. Thân thể của hắn ta trì trệ, hai con ngươi nhịn không được co rụt lại, nói ra:
- Phương Tư?!
- Thẩm lão sư.
Phương Tư ngẩng đầu, nhẹ gật đầu, lộ ra vẻ vô cùng thong dong.
Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh đều sinh lòng kính nể, đây mới là người mạnh mẽ!
Hai người một đôi so khí thế qua lại một hồi, phảng phất Thẩm Vô Song mới là đệ tử vậy.
- Tại sao ngươi trở về rồi? Hoa Hạ học phủ nghỉ rồi hả?
Thẩm Vô Song tự nhiên quen thuộc ngồi xuống, mở miệng nói:
- Cho một thùng bia, Trần Bì tính tiền!
- ...
Vẻ mặt Trần Thư ngơ ngác, thầm nghĩ ta chỉ mời có hai người thôi đấy, sao giờ lại ngày càng nhiều người rồi hả?
Một bên khác, Từ Tinh Tinh và Tạ Tố Nam lập tức đứng dậy, ngay ngắn hoảng sợ nói:
- Hoa Hạ học phủ?!
- Ngạc nhiên quá!
Trần Thư nhếch miệng, nói ra:
- Có cái gì mà ngạc nhiên đấy, đến lúc ta thi đậu Hoa Hạ học phủ, các ngươi còn có thể khoe khoang khắp nơi rồi!
Hai người không phản ứng lại Trần Thư, mà là nhìn phía Phương Tư.
Trách không được, đối phương có khí thế như vậy, hóa ra là người của Hoa Hạ học phủ.
- Phương Tư của Nam Giang Nhị Trung?
Từ Tinh Tinh phảng phất là nhớ ra cái gì đó.
Hắn ta chỉ là ngẫu nhiên nghe người ta đã từng nói qua, hắn ta vốn là Nam Giang Tứ Trung đấy, hơn nữa hắn ta nhỏ hơn Phương Tư ba tuổi, tự nhiên không có ấn tượng quá sâu.
Tạ Tố Nam cũng không phải học sinh trường học đấy, mặc dù Phương Tư là trạng nguyên thành phố Nam Giang ba năm trước đây, nhưng bọn họ đều không hiểu rõ quá nhiều.
Chỉ có học sinh cũ Nam Giang Nhị Trung mới biết được sự đáng sợ của Phương Tư, đây chính là người thống trị trường học suốt ba năm!
- Bước sang năm mới rồi nha, cũng muốn trở về thăm quê.
Phương Tư mỉm cười, phảng phất là nhớ ra cái gì đó, bình thản nói:
- Thẩm lão sư, năm nay lại tham ô thêm bao nhiêu rồi? Ta muốn được phân một nửa!
Lập tức, toàn trường đều tĩnh lặng lại!
Khóe miệng Thẩm Vô Song co quắp lại, ngươi thật sự là ăn cướp trắng trợn mà!
Mặt khác, với tư cách giáo viên ưu tú tài đức vẹn toàn, Thẩm Vô Song ta sao lại có thể trung gian kiếm lời cho túi tiền riêng? Thật sự là làm trò cười cho thiên hạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận