Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 932: Lão bản, mang hai túi Urea, không có Urea (2)

Băng Hàn Chi Lực không ngừng tập kích, đã bị kiểm soát lại ngay lập tức!
Husky nở nụ cười quỷ quái, chui vào trong Không Gian Thông Đạo, cái đầu lại xuất hiện cách đối thủ hai mét.
- Oẳng!
Nó rú lên, một ngọn lửa bốc lên từ trong miệng nó.
Bùm bùm bùm!
Trong phút chốc, hỏa trụ đỏ rực khắp toàn thân phun ra, khoảng cách gần như vậy trực tiếp làm cho ba Khế Ước Linh bị thương.
- Cuộc thi kết thúc!
Chỉ kéo dài trong hai giây, một cái khiên đột nhiên xuất hiện, cản lấy hỏa trụ của Husky.
- Nhanh như vậy à?
Trần Thư nhướng mày, không ngờ cơ chế bảo vệ của cuộc thi này lại được kích hoạt trong chớp mắt như vậy.
Để phòng ngừa Khế Ước Linh của tuyển thủ bị thương quá nặng mà ảnh hưởng đến các trận đấu tiếp theo, đương nhiên sẽ có biện pháp bảo vệ.
Lúc này, Khế Ước Linh của Phạm Hưng đã nằm bẹp trên mặt đất như một con chó chết, bộ dạng thoi thóp.
Thành viên đội ngũ nhân viên nhịn không được nuốt nước bọt, bọn họ chưa từng nhìn thấy sức công phá nào kinh khủng như vậy cả.
Rất nhanh sau đó, Trần Thư được phán định là chiến thắng cuộc thi, nhận được ba điểm cùng một lúc!
- Vừa rồi ngươi cho ta xem cái gì?
Trần Thư nhướng mày, trong mắt ánh lên ý cười mà nhìn Phạm Hưng.
- Hừ!
Mặc dù Phạm Hưng thất bại thảm hại nhưng vẫn không chịu phục, hắn nói:
- Cho dù ngươi có mạnh mẽ đến đâu, ngươi cũng sẽ không bao giờ nhận được sự công nhận của Phạm Hưng ta!
- Đoán chừng cho ngươi vào nồi hầm ba ngày thì miệng vẫn cứng như vậy nhỉ.
Trần Thư lắc đầu cười, xoay người rời khỏi sân thi đấu.
- Để học trò của ngươi chú ý một chút đi, tính cách hơi hung tàn đó!
Trần Thanh Hải đến bên cạnh Liễu Phong nhắc nhở:
- Thi đấu là thi đấu, nhưng cũng đừng nên để xảy ra thương vong!
- Yên tâm, Trần Thư có chừng mực!
Liễu Phong cười nói:
- Có thể hắn chỉ muốn ăn Khế Ước Linh thôi.
- …
Những ngày thi đấu dần dần trôi qua.
Tất cả các thiên tài đều đã sôi nổi thể hiện được thế mạnh của mình, cuộc cạnh tranh có thể nói là vô cùng khốc liệt.
Mười ba trong số hai mươi tư người trong danh sách thiên kiêu đã bị hạ gục.
Nhiều người đã không sử dụng hết sức lực của mình trong trận đấu Hải Tuyển, đương nhiên họ không được đánh giá là thiên tài.
Điều duy nhất ổn định là danh sách nhân tài đứng đầu, mười một người đều giành thắng lợi liên tiếp.
Mà tám người trong số họ đã ghi trọn ba điểm, điều này đã tạo ra khoảng cách lớn với các tuyển thủ còn lại.
Cuộc thảo luận trên toàn quốc về cuộc thi cũng diễn ra gay gắt, họ sôi nổi cổ vũ cho những tuyển thủ mà họ ủng hộ.
Trần Thư tham gia một vài trận đấu nghiền ép, sự ủng hộ dần dần được tăng lên.
Hơn nữa vì những việc làm của hắn mà dẫn đến trên mạng thảo luận về hắn rất nhiều, hắn đã trở thành một tuyển thủ hàng đầu!
- Tội phạm Nam Giang thực sự rất tàn nhẫn, những việc đã trải qua quả thật chính là huyền thoại đó.
- Các ngươi có phát hiện ra rằng dường như hắn ở bất cứ đâu sẽ đều sẽ xảy ra những sự cố lớn, chẳng hạn như bom đạn hạn nhân, hỏa hoạn lớn, hay là hung thú bạo động gì đó…
- Cái gì mà dường như chứ, chắc chắn là sẽ xảy ra tai nạn luôn đó! Ta nghi ngờ chính là hắn đã làm ra tất cả!
- Các ngươi nói thử xem nếu như chức vô địch bị những người còn lại dành mất, liệu đảo Thánh Ngự có bị hắn cho nổ bom không…
Sức nóng bùng nổ như vậy, bên dành thắng lợi lớn nhất không phải là Trần Thư, không phải thành phố Nam Giang, cũng không phải Hoa Hạ học phủ, mà chính là một cửa hàng bán phân Urea trên mạng…
Gần đây, câu thường nghe nhất của nhân viên phục vụ trong cửa hàng là:
- Lão bản, mang hai túi Urea, không có Urea!
Trong một thời gian ngắn, các kiểu túi phân Urea khác nhau đều đã được tiêu thụ hết sạch.
Cho dù bản thân không sử dụng, nhưng treo nó ở nhà cũng có thể cảm nhận được hơi thở của tội phạm…
- Thật muốn hiểu biết một chút phong thái của tội phạm trong truyền thuyết!
Trong mắt các nhân viên ngành công nghiệp Urea đang có niềm khao khát, điều này hoàn toàn là lấy năng lực một người để mang lại xu hướng cho toàn ngành!
Ngay lúc này, trên đảo Thánh Ngự.
- Bán thịt xiên hung thú nướng đây! Đều là thịt của Bạch Ngân Lãnh Chúa cả, không lừa già dối trẻ!
Trần Thư và bốn người khác đều mặc tạp dề, bắt đầu ngang nhiên kinh doanh bên cạnh đài tỷ thí.
- Bao nhiêu tiền một xiên?
Một nam tử cuối cùng đã không thể tránh khỏi sự cám dỗ và đến hỏi dò.
- Rẻ lắm, một xiên chỉ năm nghìn tệ!
- ?
Khóe miệng hắn giật giật nói:
- Sao ngươi không đi cướp luôn đi?
Trần Thư nhướng mày, bình tĩnh nói:
- Vậy bây giờ ta đang làm gì?
- …
Trần Thư chỉ vào tấm biển bên cạnh làm bằng túi Urea và nói:
- Sạp đồ nướng tội phạm, không biết chữ à?
- Lấy cho ta hai xiên đi!
Nam sinh nuốt một ngụm nước bọt, sau cùng thì hắn ta vẫn bị mỹ thực bắt làm tù binh.
- Đến ngay đây!
Trần Thư nhếch mép cười, trong lòng âm thầm đắc ý. Quả nhiên chính mình rất có đầu óc buôn bán!
Những người có thể tham gia tranh tài Ngự Thú toàn quốc đều là kiểu người không thiếu tài nguyên, không hố bọn họ thì còn hố ai vào đây nữa chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận