Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1134: Sự phô trương của Trần Thư

- Ngồi đi.
Cơ Phong gật đầu, nhìn về phía ti vi đang mở Makka Pakka mà nói:
- Cả một buổi sáng các ngươi chỉ xem loại phim này thôi sao?
Ba người đồng loạt nói:
- Tương đối hay!
Cơ Phong giật giật khóe miệng, hắn ta nói:
- Mấy đại ca à, ta đều đã hai mươi năm tuổi đời rồi đấy…
Mười phút trôi qua.
Cơ Phong hết sức chú tâm, trong miệng còn lí nhí:
- Công nhận hay thật đó!
...
Bốn người Trần Thư hoàn toàn không thèm để ý đến hắn ta, bất kỳ ai đều trốn khỏi định luật vả mặt.
- Trần Bì! Tỷ về rồi đây!
Ngay đúng lúc này, cánh cửa trên ban công mở ra.
Một cô gái tóc ngắn lạnh nhạt bước vào, miệng nở nụ cười nhạt.
Phương Tư tỷ.
A Lương và những người khác đồng loạt giật mình, theo bản năng mà bật dậy.
Phương Tư cười rồi lại cười, sau đó nhìn về phía ti vi, thoáng cái đã ngây ngẩn cả người.
- Mấy người các ngươi cùng xem loại phim này hả? Không thấy ấu trĩ sao?
Trần Thư điềm tĩnh ngồi trên ghế sofa mà nói:
- Đối với học sinh Trung học mà nói thì đúng là có chút ấu trĩ, nhưng sinh viên Đại học xem thì rất thích hợp.
- ...
Phương Tư lắc lắc đầu, sau đó bèn nói với Trần Thư:
- Trần Bì, nghe nói ngươi làm Ngự Long Vệ rồi sao?
- Hửm?
Trần Thư nhếch mép cười, nói:
- Tin tức truyền đi nhanh đến như vậy sao? Khiêm tốn, khiêm tốn thôi!
- Ngươi là Ngự Long Vệ?
Cơ Phòng cũng quay đầu lại nhìn hắn, sâu trong mắt tràn đầy sự khó tin.
- Ngươi không phải là tội phạm sao?
- Kiêm chức không được à?
Trần Thư nhún vai, nói:
- Đầu năm nay làm tội phạm cũng có dễ dàng gì đâu, thu nhập không ổn định, còn không có bảo hiểm thất nghiệp nữa!
- ...
Mọi người giật giật khóe miệng, thật sự xem tội phạm thành một công việc chân chính rồi sao?
- Trần Bì!
Ngay lúc này, một nam tử đầu đinh từ ban công đi đến, chính là Liễu Phong!
- Mọi người đều ở đây hết sao!
Liễu Phong nhìn Thần Thư rồi nói:
- Có thể chuẩn bị xuất phát được rồi!
Mọi người hơi hưng phấn, trong mắt tràn ngập vẻ chờ mong, tất cả đều đồng loạt cùng Liễu Phong rời khỏi ký túc xá.
Nửa tiếng sau.
Trần Thư và mọi người đều đã đến trước cửa Học Phủ.
Tần Thiên cùng một vị giáo sư đã đợi ở đây rất lâu rồi, mà hai người ở bên cạnh chính là tuyển thủ của hai nhóm khác trong trận đấu Hắc Thiết.
- Đến rồi sao?
Tần Thiên nhìn bọn người Trần Thư, trong mắt hiện lên nét tươi cười.
Con hàng chính là tuyển thủ nặng ký trong trận đấu này đó!
Tần Thiên chỉ chỉ nam tử kế bên, nói:
- Vị này là giáo sư Giang Vân, lần này sẽ do ba người chúng ta hộ tống các ngươi đi!
- Lúc trước ngươi thi cao khảo vào Hoa Hạ Học Phủ, hắn ta là người ủng hộ ngươi.
Liễu Phong thấp giọng nói:
- Ngoài ra, hắn ta cũng là học sinh của lão giáo sư Diệp Thanh đấy.
Trần Thư gật gật đầu, vừa cười vừa nói:
- Chào Giang Vân giáo sư !
- Bây giờ ngươi đã là nhân vật truyền kỳ của học phủ rồi nhỉ!
Giang Vân mỉm cười, trong mắt tràn đầy xúc động.
Lúc đầu, hắn ta chỉ xem Trần Thư như là một tiểu bối. Mặc dù xem trọng thiên phú của hắn, nhưng chủ yếu vẫn là do Diệp Thanh nên mới nâng đỡ hắn.
Kết quả chưa đầy ba năm, con hàng này lại phát triển đến tầm cao như vậy.
- Giáo sư quá khen!
Trần Thư xua tay nói tiếp:
- Chỉ là nhân vật truyền kỳ toàn quốc mà thôi, tuy rằng trong tương lai cũng sẽ trở thành truyền kỳ toàn cầu thôi!
- ?
Giang Vân sửng sốt. Tên tiểu tử ngươi không có chút khiêm tốn nào hết vậy?
- Khiêm tốn một chút đi!
Liễu Phong vỗ lên đầu hắn, hắn ta nói:
- Tiểu tử ngươi thật sự cho rằng mình là truyền kỳ của cả học phủ đấy à?
Hắn ta vừa dứt lời thì một tiếng hét thảm bỗng vang vọng khắp cả Học Phủ :
- Tội phạm xuất trinh, không còn một gốc cây ngọn cỏ!
- Hửm?
Vẻ mặt Liễu Phong ngẩn ra, sau đó không nhịn được mà há to miệng.
Chỉ thấy hàng trăm sinh viên bên trong Học Phủ đột nhiên tuôn trào ra.
Có người thì lớn giọng hô to, có người thì giương cờ nhỏ viết lên bốn chữ lớn “Tội Phạm Nam Giang!”
- Tội phạm xuất chinh, không một gốc cây ngọn cỏ!
- Tội phạm xuất chinh, không một gốc cây ngọn cỏ!
Vẻ mặt của mấy trăm người đều rất hưng phấn, trong mắt tràn đầy sự mong chờ và ngưỡng mộ, thậm chí còn có một chút điên cuồng.
Phải biết rằng, mỗi một người trong Học Phủ đều là nhân tài được tuyển chọn từ khắp các nơi, làm gì từng sùng bái người khác như vậy đâu chứ?
- Lão sư, không phải ta tự cho rằng, mà ta thật sự là truyền kỳ đó!
Trần Thư nhếch mép cười, nhìn về phía Liễu Phong ở bên cạnh.
Liễu Phong cau mày nói:
- Tiểu tử ngươi… có phải mua hải quân rồi không hả?
- ...
Vẻ mặt Trần Thư ngưng trọng lại, hắn nói:
- Lão sư à, ta làm gì có tiền chứ!
Ngay đúng lúc này, A Lương huých vào người Trần Thư rồi nói:
- Là Vu Dịch…
Trần Thư quay đầu lại nhìn, thoáng chốc đã nhìn thấy Vu Dịch trong đám người, trên tay hắn ta cũng giương cờ tội phạm.
Bây giờ Trần Thư đã phát triển mạnh mẽ, hơn nữa còn có cả một Học Phủ làm chỗ dựa vững chắc, trừ phi thật sự có bệnh, bằng không không có ai nguyện ý đối nghịch với hắn cả…
Bạn cần đăng nhập để bình luận