Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 190: Ta có thể tự hào đến mức nào, chịu không nổi một đòn được chưa? (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Móng vuốt phía trước của Á Long nứt toác, máu tươi cũng vì vậy mà bắn tung tóe.
- Cắn cho ta!
Chỉ thấy Đại Địa Á Long sử dụng các bộ phận khác nhau trên cơ thể để liên tục tấn công, nhưng vẫn không hiệu quả.
Vù… vù…
Slime vẫn không có dấu hiệu sẽ tỉnh giấc.
Ngược lại là Đại Địa Á Long đang thở hổn hển vì kiệt sức.
Trần Thư ra vẻ rất đau lòng, hắn an ủi:
- Hay là thôi đi, không cần thiết phải tra tấn Khế Ước Linh như vậy. Chẳng lẽ ngươi có thù oán với Đại Địa Á Long à?
Đỗ Long suýt nữa đã nôn ra máu, hai tay nắm chặt, thậm chí Đại Địa Á Long còn không thể phá vỡ tuyến phòng ngự của người khác.
Bởi vì sự thức tỉnh của Khế Ước Linh hệ Long, hắn ta luôn được gọi là “con nhà người ta”.
Bản chất kiêu ngạo của hắn ta không bao giờ ngờ đến sẽ liên tiếp bị Slime hạ gục.
- Ta nhận thua!
Đỗ Long thở dài một hơi, khóe mắt có chút ươn ướt.
Ta có thể tự hào đến mức nào chứ, cũng chịu không nổi một đòn được chưa?
- Lớp trưởng của ngươi, mãi mãi vẫn là lớp trưởng của ngươi, hiểu rồi chứ?
Trần Thư bước đến trước lớp nhìn những người bên dưới.
- Ta biết, chắc hẳn là có rất nhiều người không phục, cho nên hôm nay ta cho các người một cơ hội! Chỉ cần có thể đánh bại ta, mười hạt Ngự Thú Châu cao cấp sẽ dâng lên tận tay!
- Và đương nhiên, nếu thua thì phải cho ta một hạt Ngự Thú Châu cao cấp!
Đồng tử Trần Thư chuyển động, đã đến lúc phải thu hoạch một đợt rau hẹ thân yêu rồi…
- Tỉ suất gấp mười lần, không phải là có người không dám chứ?
Ánh mắt Trần Thư nhìn về phía đám người Đường Liệt, ngay cả đám người Hứa Tiểu Vũ cũng không tha.
Ở trong mắt hắn, rau hẹ không phân biệt thân phận!
Đột nhiên, Trần Thư nhớ tới cái gì đó, hắn chỉ vào hàng ghế sau mà nói:
- Ờ thì, Tạ Tố Nam, ngươi ngồi xuống! Không có chuyện của ngươi!
Hàm Kim Lượng của kỹ năng “Tình Yêu Là Tia Sáng” đều ở đây, ai dám coi thường?
- Không ai dám đánh sao? Danh dự của thiên tài mà bị một “người bình thường” như ta đây chà đạp vậy à?
Trần Thư thở dài một hơi, dáng vẻ như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Đúng lúc này, Hồng Minh bước ra.
- Để ta!
Vẻ mặt của hắn ta đầy kiên quyết, trong mắt cũng sáng rực ý chí chiến đấu, hắn ta nói:
- Trần Thư, ngươi muốn đấu thì ta sẽ đấu!
Trong phút chốc, Cuồng Bạo Viên khí thế hung ác ngay lập tức xuất hiện.
Gầm!
Nó gào lên một tiếng, cứ như là Tề Thiên Đại Thánh vừa phá vỡ phong ấn, muốn xé toạc cả đất trời.
Sau một phút đồng hồ.
- Con khỉ của tôi…
Hồng Minh đỏ bừng hai mắt, không ngừng bên cạnh vuốt ve Cuồng Bạo Viên vừa ngã xuống đất, một bộ dạng như sắp thăng thiên luôn rồi.
- Trần Thư! Ngươi thật tàn nhẫn!
- Làm sao ta biết được, một con Slime to lớn như vậy mà ngồi xuống, con khỉ ngu ngốc của ngươi đâu có tránh, sinh mệnh vốn dĩ ngắn ngủi, nó là muốn đi đường tắt.
Trần Thư đã cố gắng hết sức kiềm lại tiếng cười của mình, nhưng cuối cùng hắn cũng không thể nhịn được mà cười thành tiếng.
Khóe miệng Thẩm Vô Song giật giật, hắn ta nói:
- Được rồi, mau thu vào đi, đi tìm giáo y!
Hắn ta không nghĩ đến Cuồng Bạo Viên này lại hung hăng như vậy, thân hình nhỏ bé mà muốn nâng Slime lên, đây là bắt đầu trò đùa quốc tế sao?
- Người tiếp theo!
Trần Thư xoa hai bàn tay vào nhau, không ngờ rằng một hạt Ngự Thú Châu cao cấp lại dễ lấy như vậy.
Ở dưới đài, Đường Liệt đưa mắt nhìn Vương Vân.
Vương Vân thì thào nói:
- Đường Thiếu, ta thật sự đánh không nổi…
- Ai kêu ngươi đánh với hắn, có hiểu đánh luân phiên không? Đầu tiên là tiêu hao thể lực của phân quái đó, sau đó ra tay đánh một cú cuối cùng, một lần đánh gục!
- Được rồi…
Vương Vân thở dài, thì ra ta trở thành bia đỡ đạn rồi?
Hắn ta đứng lên, lớn tiếng nói:
- Trần Thư, Vương Vân ta là người đầu tiên không phục ngươi!
Khi đi ngang qua bên cạnh Hồng Minh, hắn ta nói nhỏ:
- Làm phiền xếp giúp ta một số…
Hồng Minh khẽ gật đầu, đi đến bên cạnh Đường Liệt, hạ giọng nói:
- Lão đại, ngươi muốn ta hỗ trợ đăng kí sao?
Bốp!
Đường Liệt vỗ đầu Hồng Minh một phát, nói:
- Giúp cái rắm ấy!
- Cái rắm là cái gì?
Hồng Minh mang theo nghi vấn mà rời khỏi Ngự Thú Quán.
- Tới đây!
Vương Vân triệu hồi ra Sa Mạc Ngạc.
Vừa mới ra sân thì nó đã sử dụng kỹ năng Vẫy Đuôi của mình.
Sa Mạc Ngạc nhanh chóng đập đuôi tới tấp, đầy uy lực xen lẫn với tiếng gió thổi vù vù.
Ầm!
Sa Mạc Ngạc hung hăng vung chiếc đuôi lớn của mình vào Slime đang ngủ say kia, nhưng nó vẫn tiếp tục ngáy khò khò.
Ngược lại thì Sa Mạc Ngạc lại kêu lên đầy đau đớn, chiếc đuôi của nó đã bị thương do Phản Chấn Chi Lực.
Cấp của Phản Chấn Chi Lực càng cao thì sẽ càng mạnh hơn.
Sức chiến đấu của Slime có thể mạnh như thế cũng có liên hệ mật thiết với cấp bậc của các loại kỹ năng.
Các Khế Ước Linh còn lại chỉ có thể nâng cấp kỹ năng của mình lên một cấp khi chúng đột phá, nhưng chỉ cao hơn một chút so với kỹ năng đã lĩnh hội được thôi.
Sa Mạc Ngạc ngoái đầu nhìn Vương Vân với vẻ nghi hoặc, trong đầu nó lúc này có rất nhiều điều nghi vấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận