Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 392: Thi đấu đã kết thúc, còn ăn cái gì nữa? (2)

Mà tài liệu Bạch Ngân Lĩnh Chủ là khoảng hơn ngàn vạn, nếu là kỹ năng hi hữu thì có thể là khoảng hai ngàn vạn, dưới tình huống bình thường, khoảng năm tài liệu là có thể thành công lĩnh ngộ.
Trần Thư ngẩn ra, không ngờ Hứa Tiểu Vũ lại được ăn cả ngã về không như vậy.
Nếu không giành được chức quán quân, tương đương với chính là bị bệnh thiếu máu.
Cuối cùng, Hỏa Diễm Điểu hoàn toàn là dựa vào thiên phú “Bất khuất” và kỹ năng ngụy bá thể “cứng cáp cực độ”, cộng thêm hai kỹ năng gia tốc mới kéo dài được năm phút đồng hồ.
Tuy là đối mặt với sự vây công của ba con Khế Ước Linh cấp S, kỳ thật tốc độ của Thiên Tử Lôi Thú và Cực Băng Giác Lộc là không theo kịp, cộng thêm là địa hình mặt đất, sức uy hiếp đối với Hỏa Diễm Điểu không lớn.
Lúc đó chủ lực đuổi giết chính là Ám Ảnh Huyết Đồng Điểu.
Nhưng cho dù là như vậy, biểu hiện của Hỏa Diễm Điểu vẫn khiến mọi người chấn động, có thể giữ mạng trong tay một con Khế Ước Linh cấp S, cũng coi như là vinh quang cho Khế Ước Linh cấp A rồi.
- Thẩm lão sư lợi hại.
Trần Thư không ngờ là có Thẩm Vô Song đang an bài.
Thẩm Vô Song lắc đầu, nói:
- Bằng không tiểu tử ngươi nghĩ tới đến Nam Thương Thị làm gì?
- Không phải để khuyên ta tự thú à?
Thẩm Vô Song ho khan một tiếng, nói:
- Khuyên ngươi tự thú là mục tiêu thứ nhất, mục tiêu thứ hai chính là làm quân sư.
- Thẩm lão sư, sao ngươi không chỉ điểm cho Sử Lai Mỗ của ta một chút?
Trên thể của Trần Thư hiện tại có hơn một ức Hoa Hạ Tệ, bồi dưỡng một Khế Ước Linh cấp cơ sở là rất dễ dàng.
- Thôi.
Thẩm Vô Song bĩu môi, nói:
- Sử Lai Mỗ của ngươi ta ngay cả nhìn cũng không hiểu thì chỉ điểm cái rắm.
Trường hợp một Sử Lai Mỗ cấp LÀ đuổi theo hai Khế Ước Linh cấp S mà đánh đã truyền khắp toàn tỉnh, chuyên gia gì đó đến cũng lập tức thấy mà ngơ ngẩn.
Bốn người cơm no rượu say, về tới khách sạn, bắt đầu thu thập hành lý.
Hiện giờ sắp tới kỳ thi đại học, tất nhiên phải nhanh chóng trở lại Nam Giang Thị.
Sáng sớm hôm sau, di động của Trần Thư đổ chuông, nhìn một cái không ngờ là Tạ Phong Ngữ của Nam Thương Nhất Trung.
- Alo? Bạn học Trần Thư, buổi tối ăn một bữa cơm không?
Trần Thư dụi dụi đôi mắt vẫn nhập nhèm buồn ngủ, nói thẳng:
- Thi đấu đã kết thúc rồi, còn ăn cái gì nữa?
Vốn là một hồi thi đấu có thể dễ dàng giành thắng lợi, lại bởi vì Nam Thương Nhất Trung không phối hợp, không ngờ khiến bọn họ thiếu chút nữa thì lật xe.
Hiện tại mới mời ăn cơm? Đã muộn rồi!
Nói xong, hắn trực tiếp dập máy.
Tạ Phong Ngữ ngây đơ, đây là có ý gì?
Ngày hôm kia ngươi còn nhiệt tình, hôm nay lại lập tức xa cách như vậy?
Đã nói là tình bạn số một, thi đấu số hai mà?
Buổi chiều, bốn người về tới Nam Giang Thị.
- Ơ! Vẫn là mùi quen thuộc.
Trần Thư dang hai tay, hít vào một hơi thật sâu.
Vừa về nhà, bản năng tội phạm của hắn lại xuất hiện, luôn muốn đánh nổ cái gì đó.
- Hoan nghênh quán quân khải hoàn!
Đúng vào lúc này, ngoài nhà ga, tiếng hò hét vang trời xuất hiện.
Mấy trăm người đã sớm xếp thành đội, đợi bọn họ, xung quanh là dân chúng vây kín, muốn nhìn thấy phong thái của quán quân.
Trần Thư lập tức nhìn thấy một biểu ngữ rất to, viết ‘Chúc mừng đội ngũ của Nam Giang Nhị Trung đoạt được chức quán quân’.
Trong đám người, lấy Chu thị trưởng cầm đầu, phía sau là các đại lão chính phủ, đồng thời hiệu trưởng các trường cũng có mặt.
- Quán quân! Quán quân!
Tất cả mọi người đều mang theo thần sắc kích động, nhìn về phía đám người Trần Thư.
- Chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Xua tay xua tay, vô cùng khiêm tốn đi tới trước mặt mọi người.
Trong mắt Chu thị trưởng tràn ngập vẻ vui mừng, cười bảo:
- Nam Giang Thị vinh hạnh vì các ngươi.
Đám người Thẩm Vô Song đều lộ ra thần sắc kích động, không ngờ có chút cảm giác vinh quang trở về.
Trần Thư lại ghé tới, nhướn mày, xoa tay nói:
- Thị trưởng, lại cho thêm mấy ngàn vạn chứ?
Nhìn bộ dạng tham lam của hắn, Khóe miệng mọi người giật giật, đây là bộ dạng của quán quân tỉnh Nam Thương sao.
- Vinh quang vĩnh viễn là vô giá.
Thị trưởng ho khan một phen, không dám tiếp lời của Trần Thư.
Bị thằng ôn này bám lấy, thị chính phủ chắc cũng khó sống.
- Hoan nghênh quán quân! Hoan nghênh quán quân!
Dân chúng xung quanh hô to, nghênh đón đám người Trần Thư về trường học.
Thẩm Vô Song và hai nữ sinh đều kích động, thậm chí có chút thụ sủng nhược kinh.
Biểu hiện của Trần Thư lại thiếu hứng thú, không ngờ không có tiền thưởng, vậy làm rậm rộ như vậy làm gì?
...
Lúc chạn vạng, bởi vì sắp thi đại học, mọi người đã giải tán, không dám làm chậm trễ việc ôn tập của đám người Trần Thư.
Hiệu trưởng Nhị Trung vui vẻ ra mặt, ngày hôm qua bộ giáo dục mở hội nghị, tỏ ý rõ ràng sang năm sẽ gia tăng ủng hộ cho Nam Giang Nhị Trung.
Chỉ là một câu này đã khiến hắn cảm thấy tất cả đều đáng giá rồi.
Buổi chiều, hiệu trưởng chuyên môn mở hội nghị toàn trường, tán dương biểu hiện của đám người Trần Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận