Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 950: Đây là phim khoa học viễn tưởng sử thi gì thế?

- 5
- 4
- ...
Trần Thưu cất viên ngọc màu đỏ đi nhưng lại không rời đi ngay.
Chuyện đến nước này rồi, hắn chắc chắn bảo vật chí tôn ở trên người người này.
Tuy rằng có được một viên ngọc rồi nhưng nhỡ đâu nó không phải bảo vật chí tôn mà hệ thống nói thì chẳng phải hắn phí công đến đây rồi sao?
Đã cướp được một thứ rồi thì cướp thêm chút cũng không sao cả.
Dù sao thì Khế Ước Linh của đối phương cũng yếu lắm rồi, hơn nữa hắn có Ẩn Thân Dược Tề và Truyền Tống Dược Tề, không thể nào thua được.
- Tên nhóc con kia, cho dù ngươi là ai thì hôm nay ngươi cũng chết chắc rồi.
Người mặc hắc bào đó trông rất giận dữ, ánh mắt hắn ta có vẻ dần mất đi lý trí.
Kế hoạch đã được chuẩn bị bao nhiêu năm nay, khó khăn lắm mới thành công được mà lại bị người ta cướp giữa đường.
Hơn nữa còn là một tên tội phạm thấy đồ đáng giá nên mới cướp thôi nữa, không phải là hoang đường lắm sao?
- Xoẹt!
Hắn ta vừa nói xong thì phần trên của hắc bào đã bị người ta kéo xuống, một cách rất bạo lực.
- ??
Nam tử đó cởi trần, đơ cả người ra.
- Con mẹ nó ngươi làm thật sao?
Hắn ta chưa bao giờ thấy ai bệnh hoạn như vây cả, chưa gì đã lột quần áo của người ta ra?
- Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, tự lấy bảo vật ra đi.
Trần Thư âm thầm lật tìm hắc bào nhưng không tìm được thứ gì cả, hắn ném luôn thứ đó đi.
- Thằng nhãi ranh.
Người mặc hắc bào đó nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm.
Hắn ta là Vương Cấp Ngự Thú Sư đấy, vậy mà lại bị một tên hậu bối cướp.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này hắn ta sống làm sao được nữa.
- Uỳnh uỳnh uỳnh.
Lúc này, năm con Khế Ước Linh của hắn ta sử dụng đủ các thể loại kỹ năng, chúng đánh khắp các hướng.
Trần Thư thấy vậy nên đã sử dụng Truyền Tống Dược Tề để kéo xa khoảng cách ra.
Sắc mặt nam nhân đó trông rất khó đoán, hình như hắn ta đang suy nghĩ về điều gì đó.
Một lát sau hắn ta mới nói.
- Hậu bối, ngươi gặp chuyện rồi, trả Huyết Mạch Châu cho ta, ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
- Xoẹt.
Trần Thư lại ra tay, xé thêm một mảnh hắc bào xuống.
- Con mẹ nó chứ.
Mặt nam nhân đó tím lại, giận dữ vô cùng.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì sợ là Trần Thư đã bị bổ ra làm trăm mảnh rồi.
- Dám uy hiếp tội phạm ca đây sao?
Trần Thư vẫn giữ trạng thái tàng hình của mình, hắn nắm bình Truyền Tống Dược Tề trong tay để tránh những kĩ năng có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Ban nãy đối phương đã lẩm bẩm về loạn thế hoặc từ gì đó tương tự, nhìn là biết hắn ta là phần tử khủng bố phản nhân loại rồi.
Bắt được tên này, há chẳng phải là hắn lập công rồi sao?
- Ta đúng là một dân cư tốt…
Trần Thư thầm tán thưởng bản thân.
Công cuộc đó vẫn chưa dừng lại, hắn lại dịch chuyển tức thời đến bên cạnh đối phương, kéo thêm một mảnh áo của hắn ta xuống.
- Đủ rồi, con mẹ nó ngươi còn là con người nữa không.
Nam tử hét lên một tiếng, ánh mắt tràn ngập sát ý, hình như hắn ta sắp tung chiêu gì lớn rồi.
Một giây sau đó, hắn ta= cưỡi một con Khế Ước Linh một cách quả đoán, chạy thẳng về phía xa.
Tuy rằng tốc độ của hắn ta rất nhanh, thế nhưng Trần Thư có Truyền Tống Dược Tề, hắn có thể bắt kịp một cách rất dễ dàng rồi lặp đi lặp lại hành vi bạo lực của mình.
Trong Dị Không Gian, những tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Nhiều phút sau, trong cái hố bên dưới đảo Thánh Ngự.
Để không ảnh hưởng đến việc chiến đấu, nước biển xung quanh đã bị hút đi rồi.
- Cẩn thận chút, dám xâm nhập vào đây thì người đó cũng không dễ đối phó đâu.
Trông vẻ mặt của Trần Thanh Hải rất nghiêm trọng, cứ như gặp phải kẻ địch nào rất đáng gờm vậy, đối thủ ít nhất cùng là Ngự Thú Sư cùng cấp với hắn ta.
Diệp Vũ gật gật đầu, để năm con Khế Ước Linh đứng xung quanh mình để đề phòng có tình huống nguy cấp nào xảy ra.
Khi hai người họ bước vào màn sương trắng bên trong Không Gian Thông Đạo, một người tự dưng xông ra.
- Con mẹ nó chứ, biến thái kiểu gì vậy chứ!
Hai người họ cứng đơ lại, vội vàng lùi về sau, ánh mắt đầy vẻ bất ngờ và cảnh giác.
Một nam tử người lai mặc một chiếc quần đùi màu đỏ, cưỡi một con hắc Sắc Sát Ngư đang chạy trốn.
Trông hắn ta hoang mang vô cùng, cứ như là ở phía sau hắn ta có thứ gi đó rất khủng bố vậy.
- Các ngươi?
Nam tử đó giật mình, nhìn hai người trước mắt mình, hắn ta cảm giác có điều gì đó không lành.
Hắn ta không ngờ đối chi viện sẽ đến nhanh như vậy.
Dám xâm nhập vào Không Gian Cấm Kỵ, ngươi chán sống sao?
Ánh mắt Trần Thanh Hải có sát ý thế nhưng hắn ta không hành động tùy tiện được.
Hắn ta nhìn năm con Khế Ước Linh với vẻ nghiêm trọng, hơn nữa còn rất có khí thế nữa.
Đối phương là một Ngự Thú Sư Vương Cấp Nhị Tinh.
- Ngươi là?
Diệp Vũ chớp chớp mắt, hắn ta nhìn thẳng vào mặt đối phương. Hắn ta thấy hơi quen mắt.
Khi hai bên đang nhìn nhau thì một giọng nói đầy vẻ tội lỗi truyền ra từ màn sương ở phía sau.
- Tội phạm ca của ngươi hôm nay nhất định phải cướp được của ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận