Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1242: Hiệu trưởng à, người không phải là antifan đấy chứ… (2)

Họ đều đã điều tra thông tin của Trần Thư, nhưng mọi thứ ở trên mạng đều là nửa thật nửa giả.
Bây giờ từ miệng của hiệu trưởng của một học phủ hàng đầu nói ra, đương nhiên tính xác thực này sẽ không còn ai nghi ngờ gì nữa.
Vẻ mặt Tần Thiên nghiêm túc nói:
- Ta có thể rất trách nhiệm mà nói rằng, tất cả tài nguyên của hắn đều là cướp… à không… đều có được nhờ vào sự nỗ lực của bản thân hắn!
Suýt chút nữa thì lão đã nói sai lời, nhưng những người bên dưới không có vẻ gì là ngạc nhiên cả…
Mà Trần Thư ở phía sau giật giật khóe miệng, trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Hiệu trưởng à, người không phải là antifan đấy chứ…
- Khụ khụ khụ…
Tần Thiên ho khan một tiếng rồi nói tiếp:
- Điều ta muốn nói là nếu muốn trở thành một Ngự Thú Sư lớn mạnh thì không chỉ cần thiên phú và của cải, mà còn cần cả sự nỗ lực của bản thân nữa!
Lão đột ngột quay lại nhìn Trần Thư rồi hỏi:
- Tuyển thủ Trần Thư, tất cả mọi thứ ngươi có được đều nhờ vào sự nỗ lực của chính mình đúng không?
- Ấy…
Trần Thư thoáng chốc sững sờ, ta nên trả lời thế nào mới được đây?
Nhìn vào thiết bị phát sóng trực tiếp khắp xung quanh, Trần Thư chỉ có thể đứng lên, nói đầy dõng dạc:
- Đúng thế, phải nỗ lực mới có thể đạt được mọi thứ, và tất nhiên cũng cần phải có một chút trợ giúp…
Tần Thiên sửng sốt một chút, sau đó lại hỏi:
- Trợ giúp? Cụ thể hơn là trợ giúp cái gì?
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, chẳng lẽ trực tiếp nói là hack sao?
- Ta nghĩ rằng mình đã hiểu ý của tuyển thủ Trần Thư rồi.
Ngay lúc này, Tần Thiên lập tức nhận ra, lão nói tiếp:
- Sự trợ giúp này đề cập đến một môi trường học tập tốt, một nhóm giáo viên và bằng hữu tốt! Có đúng thế không, tuyển thủ Trần Thư?
- Không sai, hoàn toàn không sai!
Trần Thư không khỏi giơ ngón tay cái lên. Quả nhiên không hổ là hiệu trưởng, lực phản ứng của lão thật sự rất lớn đấy!
Sau đó, Tần Thiên còn kể lại những câu chuyện khác nhau của Trần Thư, tất nhiên đều sẽ qua một lớp kính lọc đẹp đẽ, đồng thời cũng nhiều lần nhắc tới Hoa Hạ học phủ.
Mục đích của lão không phải để tuyển sinh, thực tế thì các học phủ hàng đầu trong nước đều đang đào tạo người của mình, không có nhiều nguồn lực cho người nước ngoài.
Tần Thiên nói như vậy, chẳng qua là khoe khoang mà thôi…
Nửa giờ sau, Tần Thiên ho khan một tiếng, sau đó chốt thêm lời cuối cùng.
- Tất nhiên, các tuyển thủ khác đều vẫn rất xuất sắc.
- Đó là tất cả lời phát biểu của ta.
- ?
Khóe mắt của ba mươi mốt người phía sau giật giật, như này là kết thúc rồi sao?
Ngoại trừ Trần Thư, ba mươi mốt người còn lại đều bị ba chữ “tuyển thủ khác” trực tiếp tổng kết?
Đúng thật là có học sinh không hợp thói thường như thế nào thì sẽ có hiệu trưởng vô lý thế đó!
Trong các cuộc thi đấu thế giới trước đây, không có bài phát biểu nào vô nghĩa như vậy cả, cả bài cũng chỉ có hai từ khóa quan trọng:
[Trần Thư] [Hoa Hạ học phủ]...
Người dẫn chương trình thở phào nhẹ nhõm, vậy là bài phát biểu cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Hắn ta bước lên sân khấu nói:
- Được rồi, bây giờ xin mời Hiệu trưởng Tần đứng sang một bên, tiếp theo đây chúng ta hãy cùng chụp một bức ảnh tập thể nào.
Sau khi nói xong, một thiết bị đến ngay trước mặt nhóm người, chuẩn bị sẵn sàng để chụp ảnh.
Người dẫn chương trình nhắc nhở:
- Hãy giơ cao giải thưởng trên tay lên nào!
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, trên mặt đều tràn đầy ý cười.
Nhưng vào lúc này, Lâm Hàn ở bên cạnh lại không làm theo mà đi thẳng đến bên cạnh Trần Thư.
Người dẫn chương trình nhanh chóng nhắc nhở:
- Tuyển thủ Lâm Hàn…
Lâm Hàn không hề để ý đến, từ đầu tới cuối vẫn nhìn Trần Thư, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.
- Hả?
Trần Thư nhướng mày, trong mắt có chút khó hiểu.
Hắn nghĩ thầm trong lòng:
- Nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì? Không phải ngươi cũng là một tên biến thái đó chứ…
Những người còn lại đều đồng loạt nhìn về phía Lâm Hàn.
Chẳng lẽ con hàng này lại không phục, muốn giành lại sân bãi của mình ngay tại chỗ đấy chứ?
Nhưng Lâm Hàn lại chỉ hơi mỉm cười, hắn ta nói:
- Trần ca, ta làm bằng hữu với ngươi, ta có thể đứng bên cạnh ngươi chụp tấm ảnh không?
Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra, không ngờ đây lại là một người bị tội phạm chinh phục mất?
- Cái này sao…
Trần Thư sửng sốt, rõ ràng là ngây người mất một lúc.
Sau đó, hắn lập tức cười cười mà nói:
- Hoàn toàn không có vấn đề!
- A Lương, ngươi nhường người ta trước một chút đi.
Trần Thư nhìn phía A Lương, một bộ dạng vô cùng nho nhã hiền hoà.
- Hả?
Vẻ mặt của A Lương có hơi sững sờ, nhà ngươi từ lúc nào mà ôn hòa như vậy hả?
Nhưng ngay lúc này, thân thể của hắn chấn động, thế mà lại nhìn thấy trong mắt Trần Thư lóe lên một tia quang mang của tội phạm!
A Lương bất động thanh sắc, đồng thời quả quyết tránh người vị trí.
- Cảm ơn!
Lâm Hàn mỉm cười, đi tới bên cạnh Trần Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận