Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1247: Ngươi có thể đừng có bổ đao hay không hả? (2)

Trong nháy mắt, bên phương bắc xuất hiện một đạo âm hưởng vô cùng to lớn. Chỉ thấy đủ loại cây cối và cự thạch đều bị chém đứt, phảng phất như có một đạo cự nhận vô hình đang đánh tới, muốn chẻ nửa cả hòn đảo này.
- Có Ngự Thú Sư không gian tới!
Tần Thiên mở miệng nhắc nhở, lão đã ý thức được là người của Giáo Hội đến!
- Tới rồi!
Trong mắt của đám người Lâm Hàn xuất hiện một vòng dục vọng sống sót, không nghĩ tới cường giả của Giáo Hội lại thật sự tiến tới đây.
Một người áo đen đang phi hành trên trời cao, mà trên vai của hắn ta lại có một con Hắc Sắc Tiểu Thú.
Hai con ngươi của Hắc Sắc Tiểu Thú có quang mang, hiển nhiên là đang phóng thích kỹ năng không gian để che đậy thân thể của nó cùng chủ nhân.
Người áo đen vô thanh vô tức mà đi từ phương nam đến khu vực gần đài tỷ thí. Về phần Thứ Nguyên Trảm ở phương bắc, chỉ cần dùng hỏa lực để thu hút là được, hắn ta cũng không tự đại đến mức có thể lấy một địch mười.
- Một đám phế vật!
Người áo đen nhìn về phía đám người Lâm Hàn ở trên đài, trong mắt đã hiển hiện lên tia giận dữ.
Bên trên Khởi Nguyên Đảo được gia tăng thêm Không Gian Lực Trường đặc thù, dẫn đến tất cả tọa độ đều vô cùng hỗn loạn, nhất định phải có Không Gian Châu làm tiếp dẫn thì hắn ta mới có thể vượt giới mà tiến đến đây được.
Nhưng chỉ một việc bóp nát hạt châu nhỏ nhoi như vậy thôi mà đám người Lâm Hàn cũng không làm được. Nhận mệnh lệnh cấp tốc của Giáo Hoàng, hắn ta cũng chỉ có thể tiến đến khu vực phụ cận Khởi Nguyên Đảo, mượn kỹ năng không gian mà tạm thời phá hủy bình chướng của Khởi Nguyên Đảo.
Một đạo lực lượng không gian bao trùm tới, chuẩn bị cứu đám người Lâm Hàn đi trước rồi lại nói sau.
Nhưng một giây sau, một thân thể vô cùng to lớn giáng xuống phía dưới, tựa như là một ngọn núi nhỏ đáng sợ vậy.
Rầm…
Trong nháy mắt, đám người Lâm Hàn đã bị bao phủ, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra thì đã trực tiếp biến thành chiếc bánh bẹp rồi…
- Òm ọp! Òm ọp!
Hai mắt Tiểu Hoàng ngốc manh, một bộ dạng vô tội tột cùng.
- Mẹ nó!
Vẻ mặt của người áo đen khẽ biến. Không nghĩ tới lúc sắp đắc thủ thì lại bị người khác làm hỏng.
Ánh mắt của hắn ta nhìn về phía Trần Thư ở bên cạnh Tần Thiên, chỉ thấy trên mặt tên này vẫn tràn đầy vẻ sợ hãi, thế nhưng khóe miệng lại hiện lên một nụ cười tà ác.
- Tên tiểu tử chết tiệt!
Trong mắt người áo đen đã có một vòng sát ý. Kế hoạch của Giáo Hội hết lần này tới lần khác đều bị hắn phá hoại. Hắn đã trở thành đại địch của cả Giáo Hội rồi.
Lúc này, một đám Ngự Thú Sư Vương Cấp thả kỹ năng phòng ngự ra, chuẩn bị ngăn cản Thứ Nguyên Trảm ở phía trước lại.
- Giết ngươi rồi lại nói sau!
Người áo đen sờ lên trên người con Hắc Sắc Tiểu Thú, sát ý trong mắt cũng không cách nào áp chế được nữa.
Nhưng ngay trong nháy mắt hắn ta quay đầu lại, chỉ thấy trên đầu Hắc Sắc Tiểu Thú thế mà lại treo một dấu ấn nho nhỏ.
Hình dáng của dấu ấn chính là một con thỏ, hơn nữa trên mặt nó còn có một nụ cười bỉ ổi y chang tội phạm.
- Không ổn rồi!
Vẻ mặt người áo đen thay đổi kịch liệt, trong nháy mắt là đã ý thức được có điều không thích hợp.
Vèo vèo vèo…
Trong nháy mắt, vô số cành cây đâm xuyên tới, mang theo lực phá hoại không gì sánh kịp mà trực tiếp nhắm ngay vào người áo đen!
Hắn ta lại bị phát hiện rồi!
Tần Thiên xoay người lại, trực tiếp coi thường Thứ Nguyên Trảm ở phương bắc, trong mắt lão chỉ hiển hiện một tia ý cười thản nhiên.
Tuy rằng lão không nhìn thấy người áo đen kia, nhưng có thể nhìn thấy dấu ấn hình con thỏ trôi nổi bồng bềnh giữa không trung kia.
Hiện tại, người áo đen đã hoàn toàn hiểu ra rằng hắn ta đã bị Tần Thiên cùng Trần Thư sắp xếp một trận rồi!
Trong ánh mắt của hắn ta tràn ngập vẻ tức giận, đồng thời phía trước người hắn ta cũng xuất hiện một đạo Cự Tích màu vàng.
Điều làm người khác chú ý nhất chính là trên lưng của nó có một đạo vết thương vô cùng nghiêm trọng, trên đó cũng có vô số sợi tơ màu đen quấn quanh, tản ra khí tức hắc ám cường đại.
Đây chính là con Khế Ước Linh đã bị Ám Vương đánh trọng thương lúc trước!
Bởi vì tình huống khẩn cấp, nó vẫn chưa đạt đạt được sự gia trì của lực lượng không gian nên đã trực tiếp bại lộ tại trước mắt mọi người.
Khí tức Vương Cấp tản ra, những người còn lại đều đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Grao!
Cự Tích gầm lên một tiếng trầm thấp, cái đuôi lớn hiện lên kim quang, vô cùng cuồng bạo mà quét cành của mình về phía trước.
Tần Thiên sờ lên con Hồng Sắc Đại Điểu ở bên cạnh. Trong nháy mắt, một tiếng kêu lanh lảnh vang lên, đánh tan kim quang phía trên đuôi đi.
Vụt vụt…
Chiếc nhánh cây cứ như thể một lưỡi đao sắc bén nhất trên thế gian, dễ dàng xuyên thủng đuôi của Cự Tích. Trong lúc nhất thời lại khiến cho hắn ta bị thương không nhẹ, máu me đầm đìa.
- Hừ!
Người áo đen hừ lạnh một tiếng, thu hồi Cự Tích về lại Ngự Thú Không Gian.
Hắn ta nhìn Trần Thư thật sâu một hồi, sau đó đôi mắt của con Hắc Sắc Tiểu Điểu trên bờ vai hắn ta lóe lên quang mang.
Cuối cùng, một người một thú biến mất tại khu vực phụ cận đài tỷ thí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận