Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1203: Nhặt cái mũ lên! Nhặt cái mũ lên! (2)

Mọi người khẽ nhếch miệng, bọn họ hoàn toàn không hề dự liệu trước một màn này.
Mà Liễu Phong ở bên cạnh cũng giật giật khóe miệng, hắn ta nói:
- Mẹ nó chứ, đây là cái minh gia quái quỷ gì vậy?
- Hả?
Trần Thư sửng sốt, chỉ cảm thấy dường như đã từng nhìn thấy chiếc mũ này ở đâu rồi ấy.
- Ngươi biết Thẩm Vô Song hả?
Hắn nhớ đến lúc trước Thẩm Vô Song cũng đã từng phát minh ra một cái mũ phản phân urê. Nhưng phía trên đó không phải là hỏa diễm mà là từng cái gai nhọn sắc bén.
Vẻ mặt của nam tử bên phía vương quốc Bất Hủ có chút khó hiểu, hắn ta nói:
- Thẩm Vô Song gì cơ?
- Là trùng hợp sao?
Trần Thư lắc đầu, lẩm bẩm:
- Cổ nhân thật sự không hề lừa ta, chỉ cần có Ngọa Long thì tất nhiên sẽ có Phượng Sồ.
Nam tử đội mũ Hỏa Diễm lên, bình tĩnh mà nhích lại gần hắn, nhẹ giọng nói:
- Nhớ kỹ tên của ta, Sinclair! Được xưng là… khắc tinh của tội phạm!
- Sao cơ?
Ngược lại Trần Thư cũng không hề tức giận, mà trong lòng lại có chút suy tư.
Hắn có thể phát giác ra được một loại địch ý không hiểu ra làm sao từ đối phương.
Có thể là lúc trước đã ẩn giấu đi, nhưng bây giờ vòng bán kết sắp bắt đầu rồi, dường như đối phương rất là dễ kích động.
- Được rồi!
Ngay đúng lúc này, Breen của vương quốc Bất Hủ tiến lại gần, mà cưỡng ép gọi Sinclair lại.
Mẹ nó chứ, đây không phải là dâng tặng đầu người đấy sao?
Sinclair mỉm cười mà nói:
- Breen đại nhân, không có chuyện gì đâu!
- Con người dù gì cũng phải trả giá cho những sai lầm của bản thân thôi.
Hắn ta vỗ vỗ bả vai của Trần Thư, trong mắt có một tia ý vị thâm trường.
- Ta từng cho nổ mộ tổ tiên của người rồi hả?
Trần Thư nhíu lông mày mà nói:
- Mặt khác, ngươi thật sự coi rằng cái mũ của mình là vô địch đấy à?
Vừa mới dứt lời, một chiếc miệng túi đen kịp trực tiếp ập tới, động tác nước chảy mây trôi, tự nhiên mà thành.
Sinclair không hề tránh né mà là bày ra tư thế phòng bị.
Hắn ta chuyên luyện tập kỹ xảo cận chiến, chỉ cần không bị bọc lại, hắn ta mới không sợ tố chất thân thể của Trần Thư.
Nhưng ngay khi cái túi kia vô cùng bạo lực mà ập tới, hỏa diễm không những không đốt cháy nó, thế mà là trực tiếp bị dập tắt đi.
- Ôi đệt mẹ… Khụ khụ… Thứ đồ quái quỷ gì đây?
Vẻ mặt của Sinclair hoảng hốt, trong lỗ mũi truyền đến mùi phân nồng đậm khiến cho đại não của hắn ta cũng có chút hỗn loạn.
Ầm!
Liễu Phong ở bên cạnh phòng ngừa Trần Thư lại hành hung tuyển thủ, chỉ có thể trực tiếp kéo xe lăn trực tiếp đâm tới.
- A…
Cả người Sinclair lập tức bị đánh bay ra xa, chật vật không chịu nổi mà té ngã trên mặt đất, không còn bộ dạng lớn lối ngang ngược như vừa rồi nữa.
- Trần Thư!
Tần Thiên vội vã ngăn cản lại. Lão cũng không hy vọng lại xuất hiện tai nạn nào đâu.
Trần Thư mỉm cười, cũng không tiếp tục xuất thủ nữa.
- Đúng thật là tìm đường chết mà.
Breen của vương quốc Bất Hủ nhìn thấy thế bèn chuẩn bị đưa Sinclair rời khỏi nơi đây.
- Vì sao chứ…
Sinclair tóm lấy chiếc mũ, chỉ thấy hỏa diễm ở phía trên đã bị dập tắt toàn bộ.
Mà trái lại, túi phân thế mà lại không hề có một chút dấu vết bị thiêu cháy gì cả.
- Ngươi thật sự cho rằng Bản Mệnh Vũ Khí của tội phạm ca ta đây là vật phàm sao hả?
Trần Thư cười lạnh một tiếng, hắn nói:
- Phòng lửa cùng với phòng duệ khí là cơ bản nhất, biết không hả?
Từ lúc hắn nhìn thấy chiếc mũ phản phân urê của Thẩm Vô Song thì đã có suy nghĩ cải tiến hơn rồi.
Nếu như có thể tuỳ tiện phá hư như thế, vậy cũng không thể được xưng là thần khí nữa rồi.
- Xéo đi, hôm nay ta không muốn đánh ngươi.
Trần Thư khoát tay áo, ngược lại cũng không hề truy đuổi riết không thả.
Bên cạnh chẳng những có quần chúng vây xem, hơn nữa còn có các vị đại Vương Cấp, chắc chắn hắn không thể ra tay được, không bằng cứ tạo ra một hình tượng lương thiện giả dối đi…
- …
Vẻ mặt của Sinclair có chút uất ức, nhìn thấy trên mặt mọi người đều vươn nét cười, hắn ta cũng chỉ có thể vội vàng đứng lên, chuẩn bị rời khỏi hiện trường.
- Dừng lại!
Trần Thư quay đầu lại nhìn về phía hắn ta, bình thản mà nói:
- Nhặt mũ lên! Nhặt cái mũ lên đi kìa!
Tâm thần của Sinclair run lên, hắn ta vội vã nhặt chiếc mũ của mình lên, hốt hoảng rời khỏi hiện trường.
- Đúng thật là nhặt tàn thuốc trong nhà vệ sinh mà. Ngứa đòn!
Trần Thư phủi tay, trong đầu hắn cũng không ngừng nghĩ đến bộ dạng của Sinclair.
Hắn nhớ hình như mình với đối phương cũng không có xung đột gì mà?
- Thôi được rồi. Tất cả đều tản ra hết đi.
Tần Thiên mở miệng nói, đồng thời mang theo đám người Trần Thư rời khỏi nơi này…
- Ngươi có thù với hắn ta sao?
Tần Thiên quay đầu lại nhìn hắn. Lão cũng đã ý thức được điều gì đó.
- Chưa từng gặp qua.
Trần Thư lắc đầu, nói:
- Ta chỉ là một tên tội phạm bình thường không có gì lạ thôi, ta có thể chọc tới ai được chứ?
- …
Mọi người đều xạm mặt lại. Chỉ dựa vào năng lực đi kiếm chuyện của ngươi thôi, chọc tới ai cũng đều có khả năng xảy ra cả đấy.
Liễu Phong mở miệng nói:
- Có thể là mối thù giữa các tuyển thủ với nhau thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận