Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 111: Năm người! Sơ sơ đã năm tên tội phạm!

Phụ trách: Vô Tà Team
Vương Càn khoát tay áo, có thể bị Trấn Linh Cục truy nã thì nhất định đó là tội phạm cực kỳ nguy hiểm.
Thế này gọi là giết người sao? Dĩ nhiên không phải rồi, đây gọi là tự vệ mới đúng!
- Vương thúc, ngươi xem xem ta cống hiến lớn như vậy rồi, liệu Trấn Linh Cục có nên bày tỏ một chút gì đó không nhỉ?
Trần Thư xoa xoa đôi bàn tay, nhướng mày nói.
- Đúng rồi, Hiệp hội Ngự Thú Sư có nhiệm vụ, tiền thưởng là mười vạn, bao giờ trở về sẽ cho ngươi.
- Nghe ngươi nói kìa, không lẽ ta bắt tội phạm chỉ đơn thuần là vì tiền thôi hả?
Trần Thư lắc đầu, một bộ dáng giác ngộ cực cao.
- Ồ? Vậy tên nhóc nhà ngươi là vì cái gì đây? Chẳng lẽ ngươi thật sự là sứ giả chính nghĩa à?
Ánh mắt Vương Càn quái dị, muốn nhìn xem Trần Thư có thể nói ra cái gì.
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng nói:
- Một phần là vì chính nghĩa, và tất nhiên một phần khác chính là vì thanh danh của ta.
- Ngươi lại còn có thanh danh?
Vẻ mặt Vương Càn sững sờ, đánh giá Trần Thư tới lui.
Trần Thư mở hai tay ra, tâm tình kích động nói:
- Đó là chắc chắn rồi, có ai mà không biết đến danh tiếng lão đại của ta ở chợ đen cơ chứ? Hiện tại chỉ vì nhóm tội phạm này mà thanh danh của ta đều đã bị bôi xấu, ta còn biết bán thuốc như thế nào được nữa?
Vương Càn hỏi:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Đôi con ngươi của Trần Thư chuyển động, cười hì hì nói:
- Rất đơn giản, đến lúc đó ngươi cứ lấy danh nghĩa của đội trưởng Trấn Linh Cục ký tên một chữ, giải thích một chút về sự trong sạch của ta là được rồi.
Vương Càn suy tư chốc lát rồi gật đầu một cái.
Trần Thư lại lập tức nói:
- Vậy thì tốt rồi, và tất nhiên tiền thưởng mười vạn tệ kia một phần cũng không thể thiếu!
- …
Vương Càn lắc đầu, tên nhóc nhà ngươi đúng là không chịu thua thiệt một chút nào cả.
Người của Trấn Linh Cục áp giải Vương Bát ca và toàn bộ những tên tội phạm khác đi.
Trần Thư và Hạ Băng cũng cùng nhau trở về trong thành phố.
- Lần này thật sự rất cám ơn ngươi, Ủy viên Hạ!
Trần Thư nhìn Hạ Băng, một mặt thành khẩn.
Hạ Băng lắc đầu rồi nói:
- Coi như là trả lại nhân tình cho ngươi, không có sự trợ giúp của ngươi, có lẽ ta không thể vào được lớp đặc huấn rồi.
- Vậy là tốt rồi, lớp mười hai năm nay chúng ta vẫn là bạn cùng lớp với nhau, ngươi có chuyện gì đều có thể tìm ta.
Trần Thư vỗ vỗ ngực, vẻ mặt hào sảng.
- Bạn cùng lớp? Ngươi cũng vào lớp đặc huấn sao?
Hạ Băng mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không tin nổi.
Trần Thư nói:
- Chẳng phải lớp đặc huấn tuyển nhận học bá sao, ta vào đó học là không bình thường à?
- Bình thường…
Hạ Băng cười gượng một chút, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Bình thường… Cái rắm đấy!
Tất cả mọi người đều phải học hành gian khổ, cực nhọc vất vả suốt hai năm, thật vất vả mới có thể tiến vào lớp đặc huấn, tên này vừa mới chuyển thành Ngự Thú Sinh một tháng đã vào được đó rồi?
Chẳng lẽ là có… Nội tình ư?
Trần Thư không để ý đến đối phương, hắn bỗng nhiên nói:
- Đúng rồi, bạn học Hạ, luận văn mà lần trước ngươi cho ta có chút khiếm khuyết, bao giờ ngươi rảnh rỗi thì sửa lại một chút.
- Luận văn? Luận văn gì cơ?
Vẻ mặt Hạ Băng mờ mịt.
- Là bài luận văn hai ngàn chữ ca ngợi ta đó. Ta cảm giác nó vẫn chưa đủ chân thành tha thiết, ngươi chỉ để ý đến dung mạo của ta chứ không có hiểu sâu sắc bên trong ta chút nào cả.
Trần Thư lắc đầu, tự mình nói.
- Phải không? Ơ, người đâu rồi?
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy Hạ Băng đã bỏ chạy mất dạng.
Trần Thư gật đầu cảm thán trẻ nhỏ dễ dạy, nói thầm:
- Xem ra là nàng ấy đã hiểu được bên trong mình rồi nên quay về nhà ghi chép đây mà.

- Trước tiên đi giao nhiệm vụ cái đã.
Trần Thư duỗi thắt lưng một cái rồi đi đến Hiệp hội Ngự Thú Sư.
Lúc đi tới Hiệp hội Ngự Thú Sư thì hắn lại bắt gặp được một người quen.
- Tạ không thịt!
Đó chính là ông chủ bán thịt heo – Tạ Tố Nam, hắn bây giờ không có mặc cái tạp dề kia, trong tay cũng không cầm dao phay, mà trên thân là một trang phục bình thường. Hắn như thế này ngược lại nhìn trẻ lại không ít, giống như một người chỉ mới hơn bốn mươi tuổi.
- Ể? Là ngươi sao?
Tạ Tố Nam quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Trần Thư.
Trần Thư hỏi:
- Thế nào? Kinh doanh thịt heo của ngươi phát triển đến Hiệp hội Ngự Thú Sư luôn rồi hả?
- Ta mẹ nó là tới xem nhiệm vụ một chút đó có được không!
- Ngươi ư? Ngươi là Ngự Thú Sư sao?
- Có vấn đề gì à?
Tạ Tố Nam khoanh hai tay trước ngực, râu quai nón cực kỳ dễ thấy, nói:
- Là một Ngự Thú Sư, ta bán thịt heo cũng rất hợp tình hợp lý đúng chứ?
- Hợp… Quá hợp…
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn đi tới trước quầy.
- Ta giao nhiệm vụ một chút.
Trần Thư lấy bằng chứng mà Vương Càn đưa ra.
- Xin chờ một chút.
Nhân viên mỉm cười nói rồi nhanh chóng hoàn tất xác minh, nói:
- Tiên sinh, nhiệm vụ của ngài: Điều tra những kẻ buôn bán thuốc giả đã hoàn thành! Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ là mười vạn tệ đã được tự động gửi vào thẻ của ngài.
- Cảm ơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận