Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1392: Cách đánh cờ của tội phạm

Lúc này, hai người cách nhau gần ngàn mét, đứng ở giữa không trung, cách xa nhìn nhau.
- Ta không thể di chuyển?
Trần Thư nao nao, hoạt động cả người không bị hạn chế, nhưng không bước được một bước nào.
【 Chống lại cửa ải Cờ ngự thú đã mở ra!]
Trong đầu hai người lại lần nữa xuất hiện một tin tức.
- Cờ ngự thú ?
Trần Thư thoáng chốc ngây ngẩn cả người, cờ ngự thú là một trò chơi phổ biến trên toàn cầu.
Bất luận là người thường hay là Ngự Thú sư, đều cực kỳ yêu thích và am hiểu, cũng có cuộc thi tranh tài quốc tế đặc biệt
Trò chơi bốc lửa như vậy, Trần Thư đương nhiên đã từng nghe qua rồi.
Nhưng cũng giới hạn nơi này, hắn thậm chí ngay cả quy tắc cơ bản cũng không hiểu…
Hắn chỉ là một tội phạm Nam Giang, nào có thời gian học thú vui thanh tao này chứ…
- Hắc hắc!
Mà Martin vẻ mặt vui vẻ, giống như đẫ nắm chắc phần thắng.
Ngay lúc song phương sắc mặt khác nhau, thiên khung xuất hiện dị biến!
Rầm rầm rầm!
Trong chốc lát, chỉ thấy trên không rơi xuống vô số hàn băng điêu khắc, ầm vang rơi xuống bên trên băng hà.
- Phong Hành Thú, Sa Mạc Ngạc, Liệt Quang Sư…
Trần Thư thoáng chốc nhận ra điêu khắc, vậy mà đều là khế ước linh của nhân loại, mà lại là tương đối thường gặp.
Bên trên băng hà tổng cộng có ba mươi sáu khế ước linh điêu khắc đứng lặng, xét về tiềm lực bình quân của hắn là dưới cấp D, trên cấp S, dáng dấp không đồng nhất nhưng sinh động như thật.
- Tiểu tử, xem ra cửa thứ nhất, ngươi nhất định phải thua rồi!
Martin thấy gương mặt Trần Thư mơ màng, thoáng chốc nhìn ra được đối phương không biết chơi.
Hắn ta cũng không bất ngờ, mặc dù Trần Thư là sinh viên tài cao của Hoa Hạ học phủ.
Nhưng con hàng này dáng dấp biến thái dáng dấp, có thể giành được ngự thú cờ?
- ...
Trần Thư yên lặng không lời, trong mắt vẫn đang suy tư, muốn nhớ lại một vài quy tắc tương quan.
Ngay tại lúc này, tượng băng khế ước linh bên trên băng hà xuất hiện biến hóa, hai con ngươi cùng nhau mở ra, trong mắt có tinh huy lấp lóe.
- Ta có thể thao túng?
Trần Thư thoáng chốc phát giác được mình cùng mười tám ngôi tượng đá đã có liên hệ, giống như đang thao túng khế ước linh của mình.
- Cờ ngự thú bắt đầu! Cấp S khế ước linh bị Ăn hết biến thành kẻ bại!
- Đang lựa chọn tuyển thủ lên trước…
Chốc lát, một vòng tinh huy từ không trung phủ xuống, cuối cùng chậm chậm rơi vào trong đầu Martin.
- Là ta?
Martin thần sắc vui vẻ, không nghĩ tới sẽ giành được tiên cơ quyền.
Hắn ta không chút do dự, trực tiếp điều khiển một tượng băng, hướng về phía trước đi tiếp mười lăm mét!
- Tương tự với cờ tướng ư?
Trần Thư nhíu mày, nhìn xuống cờ ngự thú nhưng thực tế không rõ quy tắc.
Trong đầu hắn xuất hiện đếm ngược, hiển nhiên là đến phiên hắn cầm cờ.
- Tiểu tử, có thể đừng lãng phí thời gian được không? Nếu không thì trực tiếp nhận thua đi, tiết kiệm thời gian!
Martin âm dương quái khí hô to, muốn cố tình làm loạn tâm trạng của Trần Thư.
- Có thể đừng lắm lời như vậy không? Tội phạm ca của ngươi đang nghĩ, làm sao có thể miểu sát ngươi!
Trần Thư nhíu mày, trong mắt vẫn đang suy tư.
Thời gian sắp lúc kết thúc, hắn mới tùy tiện đi tiếp một bước.
- Quả nhiên là tân thủ! Không đúng, trình độ này, tân thủ cũng không bằng.
Martin thấy vậy, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
Rầm rầm rầm!
Từng tòa tượng băng khế ước linh không ngừng di động tới.
Vào thời điểm hiệp thứ bốn, một tượng băng của Trần Thư bị va nứt, hóa thành vụn băng, dung nhập vào bên trong băng hà.
Hiển nhiên là bị Ăn hết.
Thời gian dần dần trôi qua,
Quân cờ của Martin đại quân áp cảnh, toàn diện xâm lấn tới.
Mà tượng băng của Trần Thư theo thứ tự bị đụng nát, quả thực là bị nghiền ép, không có một chút sức lực chống lại.
Đây là trận đối kháng không còn gì phải tranh luận!
Nửa giờ sau đó.
Trên bàn cờ của Trần Thư chỉ còn lại năm quân… .
Mà lúc này, hắn vẫn không có hiểu rõ quy tắc, mơ mơ hồ hồ đánh xuống.
- Mẹ nó thua rồi…
Trần Thư vuốt vuốt đầu, đã có chút ý định muốn buông tha.
Ngày trước hắn tham gia di tích, đều có đủ loại hình chiến đấu, nào có trải qua cửa ải văn nhã như vậy chứ…
- Tiểu tử, bái bai! Vương kỳ của ngươi sắp mất rồi!
Martin mỉm cười, lại đụng nát thêm một tượng băng của đối phương nữa.
- Vương Kỳ?
Trần Thư nhíu lông mày, ngắm nhìn bàn cờ xa xa của Martin.
Ngoại trừ ba tượng băng bất động, mười lăm quân cờ còn lại của Martin đều đã xâm lấn tới rồi.
- Ta chỉ cần phá hoại Vương Kỳ là có thể thắng?
Trần Thư sờ lên cằm, trong mắt đột nhiên đã có một vòng linh quang, thậm chí nhịn không được cười hắc hắc lên tiếng tới.
- Tiểu tử, chịu thua đi!
Martin vẫn không sốt ruột, từng bước từng bước muốn xâm chiếm quân cờ còn lại của Trần Thư, chỉ để lại Vương Kỳ lẻ loi trơ trọi.
Cho dù là vô địch thế giới, vẫn là sẽ thua ở trong tay hắn ta!
- Chẳng phải là phá hoại Vương Kỳ ư? Đây không phải sở trường của tội phạm Nam Giang ta sao?
Trần Thư tự lẩm bẩm, đồng thời tay phải đột nhiên xuất hiện một bình dược tề màu xám…
- Tiểu tử, xem thật kỹ! Học thật tốt nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận