Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1743: Định luật bảo toàn nụ cười (2)

Mà bạch sắc quang mang chói mắt cũng thay thế bằng quang mang ban đầu, không ngừng nuốt lất từng con Hung Thú.
Đại Tai Tiện tiếp nối Công Cộng Hải Vực lại lần nữa xuất hiện một sự kiện lớn.
Cao Đẳng Hung Thú bình thường chỉ cần tức giận thôi là đám Hung Thú đã sợ đến mất mật, rất lo sợ mục tiêu tiếp theo là mình…
Trong nhất thời, vô số Hung Thú phổ thông lại trở thành rùa rụt cổ, mỗi con mỗi hướng bỏ chạy nhanh chóng tránh xa Trần Thư.
- Mẹ nó!
Sa Hoàng tạm thời khôi phục lại chút lý trí, trong mắt hiếm hoi xuất hiện tia kinh ngạc.
Tên này rốt cuộc có thân phận gì mà lại có nhiều đạn hạt nhân như vậy…
- Cho ngươi đuổi theo ta này…
Trần Thư nhếch khóe miệng, cả người hắn bây giờ thỏa mãn đến cực độ.
Hắn vừa mở được đồ giám Thần Kỳ Dược Tề, từ nay có thể tha hồ hưởng thụ Vô Hạn Đạn Hạt Nhân kì diệu mọi lúc mọi nơi, nghĩ như vậy đầu óc hắn vô cùng phấn khởi.
- Thật muốn cho nổ thêm mấy phát nữa.
Trong lòng Trần Thư mãi vẫn chưa thể lắng xuống sự hưng phấn, hai bình Dược Tề do hệ thống tặng thật sự khiến hắn phát nghiện.
- Nhưng sao lại cảm thấy giống như một chiêu trò cũ của hệ thống vậy, trước miễn sau tính phí.
Hắn tự lẩm bẩm, nhưng vừa nghĩ tới yêu cầu hao phí nguyên liệu quý hiếm thì Trần Thư tỉnh táo trở lại.
Mỗi cú nổ đều là Hoa Hạ Tệ!
- Thôi còn nhiều cơ hội, không cần vội vã…
Trần Thư quyết định thu tay lại. Trong một giờ đồng hồ mà hắn đã ném hơn ba mươi bình Bạo Tạc Dược Tề, làm hao phí không ít tiền.
Một giây sau, trên người Trần Thư xuất hiện mấy chục Không Gian Ấn Ký, Trần Thư nhanh chóng dịch chuyển đi xa hàng trăm nghìn mét để thoát khỏi phạm vi cảm ứng của Sa Hoàng.
Nhưng hắn lại không muốn bỏ cuộc như vậy, Sa Hoàng cũng không cam lòng buông tha.
Nếu nó để Trần Thư cứ ung dung thoát thân như vậy thì cả Hung Thú giới sẽ cười nát mặt hắn mất.
Rào rào.
Lúc này Trần Thư đang ngồi nghỉ ngơi trên bệ đá ngầm.
Phía trước bọt nước biển phốc phốc sủi bọt, tựa như đang sôi trào. Tích tắc, dòng nước phun trào mạnh mẽ hóa thành một hình thù lớn chừng bàn tay của một tiểu Sa Ngư, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm hắn!
Trần Thư thoáng giật mình, lệnh Không Gian Thỏ một gậy đánh vỡ hình thù kì dị đó.
Nhưng xa xa lại dâng lên nhiều Sa Hoàng bộ dáng tương tự, đều lạnh lùng nhìn hắn như vậy!
- Không chạy thoát được sao?
Trần Thư cau mày, không nghĩ tới dịch chuyển đi xa như vậy rồi mà vẫn cứ không thể thoát khỏi việc trở thành mục tiêu của Sa Hoàng.
Trong mắt hắn hơi suy tư, hắn nghĩ không biết có nên uống Truyền Tống Dược Tề để di chuyển về Hoa quốc hay không.
Nhưng đúng lúc này, Trần Thư khẽ giật mình vì trước mắt hắn xuất hiện một đoàn người.
Mười mấy tên Ngự Thú Sư tập hợp lại một chỗ, ánh mắt sợ hãi, thỉnh thoảng nhìn về phía sau, dường như sau lưng có thứ gì đó rất kinh khủng.
- Hửm? Vậy mà lại có thể gặp được Ngự Thú Sư ở đây?
Trần Thư nhíu nhíu lông mày, hắn tùy ý dịch chuyển tiến lên phía trước, giờ nghĩ lại cảm thấy không có gì là lạ.
Gào!
Nước biển cuồn cuộn sắc vàng, nghìn Đại Ngự với bộ răng sắc nhọn như dao trồi lên khỏi mặt biển.
Mà dẫn đầu đàn cá ấy, chính là Bạch Ngân Lãnh Chúa!
Đám Hung Thú đằng sau cùng nhau há miệng lớn ngưng tụ hơn nghìn khối băng cầu.
Chứng kiến một màn khủng khiếp như vậy khiến gương mặt ai nấy đều tuyệt vọng.
Người mạnh nhất trong số bọn họ là Bạch Ngân Ngự Thú Sư cũng không thể đỡ được dù chỉ một đòn chí mạng!
Ầm ầm ầm
Băng cầu nháy mắt phun ra khiến nhiệt độ bốn phía giảm xuống, toàn thân mọi người ai ai cũng rùng mình. Rùng mình vì lạnh giá, cũng vì khiếp sợ.
Trong ánh mắt tuyệt vọng, đoàn Ngự Thú Sư đã chuẩn bị liều mình một phen!
Dù thế nào cũng phải tuẫn táng chung với một hai con Hung Thú!
Chỉ là nhiệt độ bất ngờ tăng vọt, thậm chí khiến băng cầu cũng cũng có xu hướng tan chảy.
Đám Hung Thú giật thót vì tình huống có chút bất thường.
Trong chớp mắt, uy lực của hỏa trụ bắn mạnh đến phía trước, đánh vào bên trong đàn thú.
Tiếng kêu thê thảm từng đợt nổi lên, bị cột lửa oanh tạc như vậy cả Bạch Ngân Lãnh Chúa cũng không kịp đỡ.
Chỉ không bao lâu, nghìn con hung thú đều chết đến không còn con nào!
Mọi người gương mặt rạng rỡ nhìn nhau, phía sau có ba con Husky đang phấn khích.
- Tội phạm ca?
Ai ai cũng kinh hỉ, thầm nghĩ đây chính là “tuyệt cảnh gặp sinh cơ”.
Trần Thư dịch chuyển một cái đi tới chỗ đám người, hỏi:
- Các người không có phân urê đậu phụ sao? Rồi những người khác đâu?
- Những Ngự Thú sư mang theo đậu phụ đã bị giết.
Bạch Ngân Ngự Thú sư mạnh nhất trong đám người thở dài, giải thích:
- Đại binh sĩ chúng tôi cũng…
- Không cần dài dòng! Nói mau!
Trần Thư nhíu mày có chút gấp gáp, bản thân hắn đây còn đang bị Sa Hoàng truy sát, sao có thể tốn nhiều thời gian ở đây.
- Bởi vì hung thú quá nhiều, để gia tăng tỉ lệ sống sót mà Ninh giáo trưởng đã chia mọi người ra để thoát thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận