Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 652: Ghế của ta, ta làm chủ

- Là ngươi bay quá rồi hay là Liễu Phong ta không cầm nổi dao nữa?
- Không đầu lão sư, ta có lý do mà.
Trần Thư lăn một vòng, tránh ra xa khỏi hố lửa kia, cái này đáng sợ hơn chôn sống của Thẩm Vô Song nhiều.
- Lý do? Lý do gì cơ?
Liễu Phong nhìn về phía hắn, nói.
- Tổ chức khủng bố của các ngươi sắp hành động à?
Khóe miệng Trần Thư giật giật thế nhưng hắn lại chẳng nói được gì.
Nếu để Liễu Phong biết mình vfi muốn kiếm mấy chục đồng nên trốn buổi thi Thực Chiến của hắn ta thì chắc sẽ chết khó coi lắm.
- Không có lý do sao? Cho ta địa chỉ gia đình ngươi, ta chuẩn bị gửi tro cốt.
Liễu Phong trông rất bình thản, trên khóe miệng là một nụ cười gian ác.
Trần Thư im lặng không nói gì.
Liễu Phong nói.
- Ngươi đã không nói thì thôi vậy.
Trần Thư thở phào một hơi, cứ tưởng tạm thời trốn được một kiếp rồi. Thế nhưng câu nói này của Liễu Phong lại khiến hắn như rơi xuống đáy vực vậy.
- Rắc tro cốt của ngươi lên bầu trời Hoa Hạ học phủ vậy. Đó cũng coi như là sự cống hiến duy nhất của ngươi rồi.
Trần Thư trợn tròn mắt lên, không nhịn được ai oán nói.
- Thực ra ta có nhận tham gia một buổi phát sóng trực tiếp để bán hàng nên mới quên buổi thi.
- Kiếm được bao nhiêu?
Liễu Phong nhìn hắn một lượt, đúng là chui vào hố tiền rồi.
- Bảy mươi ba.
- Bảy mươi ba vạn?
- Không có vạn.
- Ồ, bảy mươi ba, không có vạn, vậy là bảy mươi ba đồng à.
Ánh mắt của Liễu Phong kỳ lạ vô cùng, cứ như đang nhìn một kẻ thiểu năng vậy.
Trần Thư im lặng, trong lòng nghĩ thầm.
- Không phải đang khinh bỉ mình đâu, không phải là đang khinh bỉ mình đâu.
Liễu Phong cúi người xuống, nhìn Trần Thư, nhẹ nhàng nói.
- Ngươi có biết đứng đầu lớp Thực Chiến được thưởng bao nhiêu tín chỉ không?
Không đợi Trần Thư trả lời, hắn ta nói luôn.
- Hai trăm tín chỉ đấy. Nếu đổi ra thành Hoa Hạ tệ thì ít nhất là ba mươi triệu đấy.
- Ờm…
Trần Thư trợn tròn mắt lên, hắn vì bảy mươi ba đồng mà từ bỏ ba mươi triệu sao?
Hơn nữa hắn nhận quảng cáo nửa tháng nay cũng chỉ mơi kiếm được hai mươi triệu, kết quả là còn không bằng một buổi thi sao?
Bây giờ hắn hiểu thế nào gọi là trong sách có vàng rồi.
Liễu Phong nói.
- Từ chuyện này, ngươi rút ra được điều gì?
Hắn ta muốn để Trần Thư hiểu một chuyện, trở thành một Ngự Thú Sư mạnh sẽ đem lại cho hắn lợi ích mà không phải quảng cáo hay buổi phát sóng bán hàng gì đó sẽ đem lại được cho hắn.
Trần Thư suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nsoi.
- Phí quảng cáo của ta… khá thấp?
- Đốt đi, đốt đi.
Liễu Phong đứng thẳng người lên, con nhện bên cạnh đẩy hắn xuống hố lửa luôn.
- Lão sư, ta sai rồi, ta không dám chểnh mảng học hành nữa đâu.
Trần Thư gào lên thảm thiết, hắn thậm chí còn cảm thấy phần mông mình đang bị cháy rồi.
- Thế còn được.
Liễu Phong gật đầu, thu lại mạng nhện, để Trần Thư tự do.
Hai thầy trò đi xuống núi, Liễu Phong liên tục nói hắn, không mong Trần Thư sẽ đi sai đường. Trần Thư trông rất ngoan ngoãn nghe lời.
Đúng lúc này, ánh mắt của hắn đang chú ý thấy dưới núi, có một đám người đang tụ lại.
Hai mươi bốn của của lớp Ngự Thú ba đều mặc quần áo màu đen, ngày âm u thế này mà còn che ô màu đen, trông thần bí vô cùng.
Ở phía trước, A Lương và Vương Tuyệt đang đứng thẳng cả người lên, mặt rất nghiêm túc.
- Các bạn học, chúng ta cũng tiễn Trần Thư chẳng cuối nào.
Trông A Lương rất bi thương, cứ như đang hoài niệm vậy. Hắn ta nói
- Trần Thư là một tội phạm tốt. Đáng tiếc là trời đố kỵ với anh tài, cuối cùng thì hắn cũng không chống đỡ nổi.
- Nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn làm bạn cùng phòng của hắn.
Trong mắt A Lương có vài giọt nước mắt óng ánh, hắn ta liên tục nói về sự tích cuộc đời của Trần Thư.
Trần Thư đứng ở chỗ xa, miệng hơi há ra, trông rát ngây ngô.
Con mẹ nó ta không làm gì cả mà muốn đưa ta đi vậy sao.
Lúc này, A Lương đa xnosi xong, cả lớp tự dưng cúi người xuống, rất đều.
Cúi lần một…
Cúi lần hai…
Cúi lần ba…
- Nghi thức hôm nay đến đây thôi.
Vương Tuyệt ho một cái, nói với vẻ rất bi thương.
- Ngay mai bắt đầu bày đám giỗ, mọi người chuẩn bị sẵn tiền viếng. Ngoài ra, không ai được dùng túi để đựng rau cả.
Vừa nói xong thì một người đi tới.
- Bụp.
Vương Tuyệt bị đá bay.
- Hai ngươi có bị điên không thế?
Trên trán Trần Thư đầy ấn đường, con mẹ nó đang yên đang lành chạy đi làm tiệc giỗ cho ta?
- Ờm…
Vương Tuyệt xoa xoa mông, hắn ta nhìn thấy Trần Thư và Liễu Phong ngay.
- Bọn ta tưởng ngươi chết rồi..,
A Lương ho một tiếng, không ngờ Trần Thư lại sống lại thật.
- Chết cái khỉ gió ấy.
Trần Thư quay người lại, ánh mắt va phải tấm gỗ kia. Trên đó có viết “mộ của tội phạm Trần Thư”.
- Mẹ nó chứ, còn viết bài vị cho ta luôn rồi cơ à?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, nói.
- Mẹ nó còn dùng phiên âm, ai không biết còn tưởng Trung Tây kết hợp đấy.
Hắn xông lên, xông thẳng về phía Vương Tuyệt và A Lương, chuẩn bị một chọi hai.
Ba người họ loạn cả lên, Liễu Phong lắc đầu, đúng là vật tụ họp theo loài.
- Được rồi, giải tán đi, giải tán đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận