Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1340: Tiểu Tinh, ngươi thẳng thắn thật đấy…

- Nói như vậy có nghĩa là các ngươi không nể mặt ta đấy à?
- ...
Vẻ mặt ba người A Lương cứng đờ. Con mẹ nó, ngươi thật sự không muốn cho người ta một con đường sống đấy à…
Trần Thư đặt súp lên bàn, liếc nhìn ba người rồi nói:
- Lão Vương, hôm qua ngươi cũng không ăn sô-cô-la vị bọ cạp đuôi đen, hôm nay ngươi ăn đầu tiên đi!
- ...
Khóe miệng Lão Vương giật giật, sớm hay muộn gì cũng phải trả đũa lại đúng không…
- Ta nếm là được chứ gì…
Vương Tuyệt cười khan, sau đó run rẩy cầm đũa.
Khi nhìn thấy bát súp màu đen trên bàn, mặt hắn ta cũng sắp tái xanh đến nơi rồi.
- Đây là thuốc Đông y kết hợp với Linh Kiềm Giải non, không những ăn ngon miệng mà còn bổ dưỡng nữa!
- Ngươi dùng thuốc Đông y để hầm canh thịt?
Vương Tuyệt nuốt một ngụm nước bọt, từng chữ từng chữ mà nói:
- Cũng chỉ có ngươi mới làm vậy, Trần Bì!
- Là nhờ thiên phú cả, chỉ là thiên phú mà thôi…
Mặt mũi Trần Thư tràn đầy khiêm tốn mà nói:
- Bây giờ ta đã có chút lòng tin với Cúp Thực Thần rồi!
- A Lương ca, nếu không thì ngươi thử trước?
Vương Tuyệt thật sự sợ hãi, hắn ta nói:
- Ta vẫn còn thiếu một chút lòng dũng cảm…
- Ngươi ăn thử, ngươi không ăn thì còn ai vào đây nữa chứ!
A Lương và Tiểu Tinh vội vã xua tay, trực tiếp kéo giãn khoảng cách với Vương Tuyệt.
- ...
Vương Tuyệt hít sâu một hơi, từ từ vươn đũa ra, trong lòng thầm nghĩ: Đã chỉ định súp này không thể ăn, có trời mới biết hắn dùng loại thuốc Đông y nào để hầm… Chỉ có thể nếm chút Linh Kiềm Giải, ít nhất đây là một loại nguyên liệu nấu ăn không tệ, chất thịt khá ngon.
Nhưng khi đũa của hắn ta sắp đến gần bát súp, Linh Kiềm Giải vốn không nhúc nhích bỗng nhiên vươn càng ra, thế mà kẹp luôn đũa của hắn ta…
Trong phút chốc, bầu không khí cũng trở nên cứng ngắc…
- A, chuyện này…
Vương Tuyệt trợn to hai mắt. Con mẹ nó, không phải chuyện này hơi bất hợp lí rồi à!
- Ăn nhanh đi chứ!
Trần Thư ở bên cạnh mà thúc giục:
- Ta cố ý chế biến như vậy để bảo đảm chất thịt tươi ngon đấy!
- ?
Vương Tuyệt quay đầu nhìn lại. Ngươi có chắc là mình không nói đùa không?
A Lương và Tiểu Tinh liếc nhau, sau đó thụt lùi hai bước, bây giờ bọn họ chỉ muốn gọi điện báo cảnh sát…
Vương Tuyệt di chuyển đũa, nhưng mãi mà không thể gắp ra được.
Dường như Linh Kiềm Giải có vẻ hơi nổi giận, vậy mà nó dùng sức hơn, tiếng răng rắc vang lên, đũa gãy theo tiếng rắc…
Cảnh tượng trước mắt trực tiếp khiến cho mấy người A Lương chấn kinh một trăm năm, chỉ sợ đến lúc lâm chung bọn họ cũng không quên được cảnh tượng này…
- Ca, tha cho ta đi…
Khóe mắt Vương Tuyệt giật liên hồi mà nói:
- Cả đời này ta thật sự chưa làm việc xấu bao giờ…
- ...
Trần Thư cũng trầm mặc, hình như món ăn của hắn thất bại rồi thì phải.
- Thôi bỏ đi, lần sau lại nếm thử!
Trần Thư lắc đầu, mở Ngự Thú Không Gian của Tiểu Hoàng ra rồi trực tiếp đổ món ăn hắc ám vào.
- Òm ọp! Òm ọp!
Tiểu Hoàng vui vẻ mà nuốt xuống trong một ngụm, sau đó lại ngủ thiếp đi.
- Lợi hại thật đấy!
Mấy người A Lương vô cùng vui mừng, ít nhất có Tiểu Hoàng tới ăn giúp, không cần lo lắng lãng phí đồ ăn.
- Ba người các ngươi đăng ký xong Ngự Thú Đoàn rồi à?
Trần Thư phủi tay rồi ngồi xuống trên ghế sô pha.
- Ừ, đã đăng ký xong rồi!
A Lương gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ phấn khởi.
Bây giờ đã sắp tốt nghiệp, cuối cùng thì ba người cũng quyết định không gia nhập tổ chức chính phủ mà thành lập Ngự Thú Đoàn của riêng mình.
Một mặt là để nhanh chóng thu hoạch tài nguyên, ba người lọt top 4 ở giải thi đấu thế giới, đương nhiên độ ăn ý khỏi phải chê, năng suất đi săn hung thú cũng rất cao.
Mặt khác, bọn họ muốn rèn luyện kỹ xảo chiến đấu, chờ đến khi bọn họ thật sự trưởng thành rồi sẽ suy nghĩ thêm về việc gia nhập Trấn Linh Quân hoặc Ngự Long Vệ.
- A Lương, người lớn trong nhà ngươi không nói gì ngươi à?
Trần Thư nhướng mày. Lão gia tử sẽ cho phép đời sau của mình làm Ngự Thú Sư dân gian ư?
- Ban đầu bọn họ cũng phản đối.
A Lương thở dài, sau đó nói tiếp:
- Nhưng khi ta nói trong Ngự Thú Đoàn không có ngươi thì bọn họ lập tức đồng ý.
- ?
Khóe miệng Trần Thư giật giật. Có ý gì vậy hả?
- Bọn họ chỉ hy vọng ta đừng vi phạm pháp luật, còn lại cũng không mong muốn gì thêm.
A Lương nhún vai rồi nói:
- Còn về lão gia tử thì vẫn luôn ở Long Uyên, không quản được ta đâu!
- ...
Trần Thư lắc đầu mà nói:
- Các ngươi quyết định không để ta gia nhập à?
Vốn dĩ hắn cũng muốn gia nhập, dù sao thì hắn cũng chỉ kiêm chức Ngự Long Vệ mà thôi, hoàn toàn có thể gia nhập Ngự Thú Đoàn, phía chính phủ cũng sẽ không quan tâm.
Nhưng ý tưởng của hắn lại bị mấy người A Lương bác bỏ.
Mặc dù bọn họ đều là Bạch Ngân Cấp, nhưng sức chiến đấu chênh lệch quá lớn, không những có vấn đề khi phân phối chiến lợi phẩm mà mấy người A Lương cũng không đạt được hiệu quả rèn luyện.
- Đừng hỏi mấy câu như vậy nữa.
Tiểu Tinh mở miệng nói:
- Ngươi cảm thấy bọn ta xứng ở chung một Ngự Thú Đoàn với ngươi không?
- ...
Lão Vương và A Lương đều quay đầu lại nhìn. Tiểu Tinh, ngươi thẳng thắn thật đấy…
Bạn cần đăng nhập để bình luận