Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 598: Ảnh đế Trần Thư lại lên sàn diễn một lần nữa (2)

Nó ngửa mặt lên trời gào thét. Khi nó đang chuẩn bị hành động thì ngay lập tức có một đạo Thiên Lôi bỗng nhiên ập xuống.
Bùm!
Thân thể của hung thú vỡ vụn, ánh mắt đờ đẫn, hơi thở sinh mệnh tan biến trong phút chốc.
Chỉ có thể nói, nó đã ra đi cực kỳ thanh thản…
- Ta là Ngự Long Vệ của thành phố Lam Hải, mọi người cứ yên tâm sơ tán, mọi chuyện ở đây đều có ta lo rồi!
Một người trung niên nam tử giẫm lên một con Thanh Sắc Cự Ngưu, vẻ mặt vô cùng bình thản.
Giọng nói của hắn ta truyền khắp chỗ này, khiến cho mọi người không khỏi bình yên trong lòng.
Đám đông ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt của nam tử, nhưng chiếc găng tay màu vàng trên cánh tay phải của hắn ta lại đang phát sáng ngay cả trong đêm đen!
- Là Ngự Long Vệ! Chúng ta an toàn rồi!
Đám người lập tức thở phào nhẹ nhõm, bọn họ chỉ cảm thấy bất kỳ một con hung thú nào cũng đều không thể lại tiến lên một bước.
- Sao lại có hung thú xuất hiện trên bờ biển vậy nhỉ?
Trong mắt Dương Sa hiện lên một tia nghi hoặc.
Tuy vậy nhưng Thanh Ngưu dưới thân cũng không ngừng lại mà là trực tiếp đi đến chỗ chiến trường thứ nhất.
Ngay khi hắn ta vừa mới đến nơi, một ngọn núi lớn màu vàng lập tức đánh tới, vô cùng cuồng bạo.
- Con mẹ nó! Thứ quái gì vậy?
Khóe miệng Dương Sa giật giật. Bốn vó của Thanh Sắc Cự Ngưu sinh ra Lôi, khó khăn lắm mới có thể tránh thoát khỏi quái vật khổng lồ này.
- Khế Ước Linh của Ngự Thú Sư ư?
Vẻ mặt của hắn ta khẽ giật mình, ngay sau đó hắn ta lại tràn đầy kinh ngạc.
- Con mẹ nó, hình như còn là Hắc Thiết Cấp nữa chứ!
- Òm ọp!
Lúc này, đôi mắt to ngây ngốc dễ thương của Tiểu Hoàng mới nhìn thấy nhân loại đứng trên Cự ngưu.
Trước đó, nó đã giết quá nhiều hung thú nên hơi mất kiểm soát, vừa thấy hung thú là phóng lên luôn, may mà bên kia không bị thương.
- Xử lý một chút đi!
Dương Sa vỗ Thanh Ngưu dưới thân.
Ò ọ!
Chỉ thấy Thanh Ngưu gầm lên một tiếng, ở khoảng không trên mặt biển vậy mà lại xuất hiện một đám mây đen khổng lồ, mà ở chỗ trong sâu thẳm của đám mây lại có âm thanh tanh tách của sấm sét.
Ngay sau đó, trong mây đen xuất hiện từng tia Lôi Đình rồi trực tiếp bổ về phía các hung thú ở bên dưới.
Phạm vi của kỹ năng này rất lớn, nhưng nhược điểm chính là nó không đủ mạnh.
Thế nhưng chừng đó cũng đã dư sức để đối phó với một đám hung thú Hắc Thiết Cấp rồi.
- Quả nhiên là có vấn đề mà!
Đôi mắt của Dương Sa nhìn thấy ánh sáng màu tím mờ nhạt trong mắt đàn hung thú.
Nếu chỉ có một con hung thú có thì đó chỉ là chuyện bình thường, nhưng nếu con nào con nấy cũng đều có thì rõ ràng đây đã là một vấn đề lớn.
- Là cố ý điều khiển sao?
Trong mắt Dương Sa hiện lên một vòng lửa giận và sát ý.
Ánh mắt của hắn ta lại nhìn về phía một chiến trường khác ở nơi xa.
Chỉ thấy một con Hắc Sắc Cự Xà trồi lên khỏi mặt biển, nó đang phóng ra rất nhiều kỹ năng, muốn giết chết Lôi Điểu đang bay trên không trung.
- Súc sinh tự tìm cái chết!
Dương Sa lại triệu hoán một Khế Ước Linh khác ra để cho nó xử lý các hung thú còn sót lại.
Hắn ta thì lại cưỡi Thanh Ngưu đi về phía trước.
- Đám người có lẽ đã sơ tán gần xong rồi nhỉ?
Trần Thư ước lượng thời gian, tuy bọn họ chỉ vừa mới chặn đánh hung thú chưa đến mười phút, nhưng lại sắp kiên trì không nổi nữa rồi.
Ngay lúc Hắc Sắc Cự Xà đang muốn tấn công thêm một lần nữa thì bỗng nhiên khuôn mặt của nó lại xuất hiện vẻ hoảng sợ.
Nó đột nhiên quay người, một đạo Lôi Trụ màu xanh lam ập thẳng đến trước mặt, uy thế vô cùng đáng sợ.
Bùm bùm bùm!
Cự Xà trực tiếp bị đánh bay, Lân Giáp bị vỡ tan tành, máu bắn ra ngoài.
- Chết đi!
Sắc mặt Dương Sa lạnh nhạt, hắn ta triệu hoán hai Khế Ước Linh khác ra.
Có tất cả ba Khế Ước Linh Hoàng Kim Cấp, cả ba tiến hành nghiền ép Hắc Sắc Cự Xà cực kỳ tàn ác.
- Cuối cùng cũng đến rồi sao?
Trong lòng Trần Thư thở phào nhẹ nhõm, hắn lập tức nhìn thấy Dương Sa đứng trên Thanh Ngưu.
Hắn lặng lẽ mở ba lô tác chiến ra rồi nhét cái gì đó vào trong miệng…
Ảnh đế Trần Thư lại sắp lên sàn diễn một lần nữa rồi đây.
Lúc này, hơi thở sinh mệnh của con Hắc Sắc Cự Xà ở phía dưới rất mỏng manh, nó đã rơi vào trạng thái sắp chết bất đắc kỳ tử.
- Tiểu huynh đệ, các ngươi không sao chứ?
Dương Sa cưỡi Thanh Ngưu đi tới, trong mắt có ý tôn trọng.
Lần tập kích này xảy ra quá đột ngột, hắn ta không thể nào bao quát hết được mà chỉ có thể cố gắng chạy đến càng sớm càng tốt.
May mà có người đứng lên chiến đấu, nếu không thì đã có nhiều tổn thất nặng nề rồi.
- Hả? Cấp phổ thông?
Vẻ mặt Dương Sa kinh ngạc, thân thể run rẩy. Hắn ta đã lập tức nhận ra đẳng cấp của Lôi Điểu, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.
Con mẹ nó, chuyện gì đang diễn ra vậy?
Vừa rồi có một con Hắc Thiết Cấp sở hữu tốc độ của Hoàng Kim Cấp đã đủ để khiến thế giới quan của hắn ta sắp vỡ vụn đến nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận