Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 891: Mọi người đều đi xe đạp, nhà ngươi lái hàng không mẫu hạm

- Mẹ nó cái quái gì đây?
Chỉ nhìn thấy một Viên Cầu gần 100m khủng bố lao tới, trông như một ngọn núi nghiêng đổ.
- Người huynh đệ, ngươi đi chậm quá!
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, nhìn về phía tên nam sinh phía dưới.
- Là Slime của ngươi?
Nam sinh mở to hai mắt ra nhìn, cuối cùng nhìn thấy toàn bộ hình ảnh của Viên Cầu trước mặt.
Đích thực là một Slime, nhưng thật sự quá lớn…
- Đi trước một bước đây!
Trần Thư khống chế Tiểu Hoàng hướng về phía trước, tốc độ không chút chậm chạp.
- Mẹ nó! Ngươi đừng tới đây!
Tên nam sinh và Khế Ước Linh của hắn ta đều mở to mắt ra nhìn, trong lòng hoảng sợ.
Nếu bị cái này đụng trúng vào, chẳng phải sẽ thả rắm tại chỗ sao?
Gầm!
Khế Ước Linh gầm lên dữ dội, sử dụng tất cả vốn liếng.
Cuối cùng chỉ một giây trước khi Slime lao tới, vừa hay né ra.
- Thật may… may quá…
Hắn ta vỗ ngực, có thể nói là vừa trải qua một lần nguy cơ sinh tử.
Nhưng vào lúc này, Trần Thư quay đầu nhìn một cái, nhếch mép cười cười.
- Hả?
Trong lòng nam sinh cảm giác nặng nề, ngay lập tức có dự cảm không lành.
- Ọp ọp!
Tiểu Hoàng lắc mông một cách tao nhã.
Bùm!
Một người và một Khế Ước Linh trực tiếp bị đánh bay, nặng nề rơi xuống nền tuyết.
Trần Thư cười nhạt một tiếng, lại lần nữa lao về phía trước truy đuổi.
- Mẹ nó, cái thứ không nói đạo lý này!
Nam sinh phun ra tuyết trong miệng, nhìn Đại Viên Cầu trước mặt, sự chấn kinh trong mắt vẫn chưa biến mất.
Mọi người đều đi xe đạp đua tốc độ, mẹ nó ngươi trực tiếp lái hàng không mẫu hạm, còn có thiên lý sao?
- Tội phạm ca của các ngươi tới rồi!
Trần Thư hét lớn, lại đuổi kịp hai người phía trước.
Thần sắc hai người bọn họ giống như chấn động rất mãnh liệt, trong lòng sợ hãi, từ trước tới nay chưa từng gặp qua loại Khế Ước Linh phi khoa học như vậy.
Bụp bụp!
Slime khổng lồ lại vô tình lắc lắc bờ mông nó, trực tiếp đập hai người bọn họ trên tuyết.
- Tạm biệt!
Trần Thư phất tay, ngược lại không lo lắng đối phương sẽ bị thương, Bạch Ngân Cấp cũng không phải yếu ớt như vậy.
- Ta cảm bây giờ đã tìm lại được cảm giác phóng mô-tô bạo lực thời ấu thơ!
Vẻ mặt hắn tươi cười, lại nhìn người bị hại phía trước.
Chỉ trong mười phút đồng hồ ngắn ngủi, ngoại trừ Cơ Phong đi đầu, những người còn lại đều ngã xuống đất, thậm chí còn không dám đi theo.
Nếu như con hàng này hưng phấn đột nhiên đâm hắn ta, đây không phải là điều nhảm nhí sao?
- Còn không có đuổi theo ư? Đúng là chỗ cao không chịu được lạnh!
Cơ Phong đứng trên đầu Phượng Điểu, dáng vẻ trông như thể hắn ta đang đứng trên đỉnh cao bất bại.
Phập!
Đúng lúc này, Thanh Sắc Phượng Điểu kêu lên một tiếng, trong mắt hoảng sợ.
Nó đã cảm nhận được sự áp bức!
- Hả? Có chuyện gì vậy?
Cơ Phong hơi giật mình, không thể hiểu được.
Lúc này Phượng Điểu phong ra một số kỹ năng, trực tiếp tự tiện gia tốc.
Vụt vụt vụt!
m thanh vang lên kịch liệt đinh tai nhức óc, như thể có một cuộc khủng hoảng lớn ở phía sau.
Theo bản năng, hắn ta nhìn lại, nháy mắt thân thể run bần bật, hoảng sợ nói:
- Mẹ nó! Cự Thú tiền sử nào đây? A…
Ánh mắt hắn ta ngưng lại, liền nhận ra ngay Hoàng Sắc Đại Viên Cầu kia.
- Là Khế Ước Linh của người đó sao?
Thần sắc hắn ta rất nghiêm túc, không ngờ rằng một người qua đường mà hắn ta tình cờ gặp phải lại biến thái như vậy.
- Bọn hắn sẽ không bị đụng đến chết chứ?
Cơ Phong nuốt ngụm nước bọt, vội vàng để cho Thanh Sắc Phượng Điểu đi nhanh hơn chút nữa.
Khoảng cách hai bên nữa lại được kéo rộng ra lần nữa!
- Chạy cũng nhanh đấy!
Trần Thư nhìn về phía đối phương, nhưng không để ý tới, chỉ cần hiệu quả kỹ năng của đối phương kết thúc, hắn sẽ nắm chắc thắng lợi!
Trong ngày tuyết rơi, hai bên bỏ chạy rượt đuổi nhau mà không giữ lại thứ gì.
- Bây giờ chắc là an toàn rồi nhỉ?
Cơ Phong thở phào nhẹ nhõm, đồng thời kỹ năng dưới chân Thanh Sắc Phương Điểu cũng đã kết thúc, tốc độ bỗng nhiên sụt giảm.
Nhưng mà, không bao lâu sau, Khế Ước Linh của hắn ta lại trở nên hoảng loạn lần nữa!
Phập!
Phượng Điểu hai mắt bối rối, thi thoảng lại quay đầu lại nhìn hết lần này tới lần khác.
- Tên này còn có thể đuổi kịp sao?
Ánh mắt Cơ Phong không thể tin được, hắn ta là Bạch Ngân Nhị Tinh, hơn nữa Khế Ước Linh vốn đã có tiếng với tốc độ.
Lại mười phút đồng hồ nữa trôi qua.
- Cuối cùng cũng tới!
Cơ Phong thở phào nhẹ nhõm, đã mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét của Bắc Ngự Chi Thành
Vụt vụt vụt!
Ngay tại lúc này, một âm thanh khủng bố vang lên làm cho thân thể của hắn ta chấn động!
- Không đuổi kịp, không đuổi kịp…
Trong lòng hắn ta âm thầm cầu nguyện, đồng thời quay đầu lại nhìn, quả nhiên… vẫn là đuổi kịp!
- Còn tốt…
Cơ Phong vỗ ngực, mặt mũi tràn đầy đều là vẻ may mắn.
Chỉ thấy lúc này Slime đã trở về hình thể nguyên bản, ít nhất là kích thước mà hắn ta có thể chấp nhận.
- Tại sao kỹ năng của nó lại có thể kéo dài như vậy?
Thần sắc Cơ Phong nghi hoặc, thực sự không thể nghĩ ra được là kỹ năng cao cấp gì.
Chẳng lẽ là kỹ năng Quân Vương?
Bạn cần đăng nhập để bình luận