Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 206: Ê… các ngươi có lửa không… (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
- Làm chút gì đó ăn trước đi.
Trần Thư thờ ơ chẳng thèm để ý, chỉ cảm thấy đói bụng.
Ba người đi vào hang động phía sau lưng, tạm thời làm nơi dừng chân nghỉ ngơi.
Cẩn thận, có thể bên trong có hung thú.
Dáng vẻ của Trần Thư rất cẩn thận, hắn đi vào hang động.
Trên hang động mọc lên một loại đá màu xanh, có thể phát ra ánh sáng nhàn nhạt đủ để nhìn rõ bên trong hang động.
Có hung thú!
Tạ Tố Nam lên tiếng nhắc nhở, Trùng Điệp đã cảm nhận được hơi thở của hung thú .
Trần Thư gật đầu. Đến giờ, thời gian làm lạnh sau khi triệu hoán đã đến rồi, Slime lại một lần nữa xuất hiện ở trong động.
Thân thể của nó to lớn, cho dù không sử dụng kỹ năng Cự Đại Hóa thì cũng gần như chiếm gần hết hang động, chỉ chừa lại vừa đủ chỗ cho một người.
Có Slime đi phía trước, bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Băng Nha Xà đang ngủ say sao?
Trần Thư lập tức nhìn thấy trong hang có ba con Băng Nha Xà đang ngủ say.
Chiều nay không phải đã có món ngon rồi sao? Hơn nữa còn đầy đủ cả nhà.
Trần Thư nhếch mép cười, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người còn lại.
Ba người chậm rãi bước ra khỏi hang, chỉ để lại Slime còn đang đắm chìm trong giấc ngủ.
Tiếp sau đó, bên trong hang động xảy ra một trận lăn lộn đẫm máu, lại còn là kiểu nghiền ép qua lại.
Kỹ năng thiên phú của Băng Nha Xà là lợi dụng răng sắc nhọn, truyền năng lượng băng giá vào cơ thể và có thể làm giảm tốc độ di chuyển của kẻ địch vô cùng nhanh chóng.
Nhưng đối với sự đè ép của Slime thì lại không có tác dụng gì.
Slime của ngày hôm nay đã là cấp 8, Bá Thể của nó có miễn dịch với trạng thái tiêu cực dưới Hắc Thiết.
Nửa tiếng sau, cuộc chiến kết thúc.
Ba người đi vào hang động.
Trần Thư lấy đủ loại gia vị ra, bắt tay làm giá nướng.
Tạ Tố Nam ở một bên khác thì lấy dao mổ heo ra mài, chuẩn bị chặt Băng Nha Xà.
Hai người nhìn nhau, phối hợp vô cùng ăn ý.
Từ Tinh Tinh ưỡn cái eo lười, lấy từ trong túi ra một bộ y phục bệnh nhân ra.
Hình như ngươi có bệnh rất nghiêm trọng.
Trần Thư và Tạ Tố Nam đồng thanh, cái tên này rảnh quá phải không?
- Dựng lều trại lên đi! Ban ngày ban mặt mà mặc quần áo bệnh nhân làm gì?
Từ Tinh Tinh “ ờ ” một tiếng, bắt đầu dựng lều.
Ba người cùng nhau hợp tác, hoàn toàn không xem đây là Dị Không Gian tràn đầy hiểm nguy khắp bốn phía.
Nửa tiếng sau, tất cả đều đã chuẩn bị xong.
Trần Thư lấy mười mấy xiên sắt ra, xiên qua thịt xà đã cắt xong rồi để lên giá nướng.
Hai người còn lại thì đứng nhìn trưng trưng.
Thời gian dần dần trôi qua, Trần Thư lại không hề động đậy gì.
Tạ Tố Nam mở miệng nói:
Ngơ ra đó làm gì? Nướng đi!
Ê… các ngươi có lửa không?
Trong phút chốc, không khí như đóng băng lại.
Tạ Tố Nam nhếch mép nói:
- Ngươi đặc biệt đem theo giá nướng, mang gia vị theo, mang cả than đốt, nhưng lại không mang lửa hả ?
Bây giờ hắn rất muốn lấy dao mổ heo cho Trần Thư một nhát!
- Làm sao ta biết được? Khế Ước Linh Hỏa Diễm rất hay thường thấy mà.
Ba người nhìn nhau ra hiệu, sau đó ánh mắt bèn nhìn về phía Biến Dị Lôi Điểu.
Lôi Điểu đang nghỉ ngơi chợt rùng mình, đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Trần Thư không dám chắc mà hỏi:
Lôi cũng có thể phát lửa chứ?
Tạ Tố Nam sờ cằm mà nói:
Theo lý mà nói thì được, Tiểu Tinh, ngươi phát lửa bao giờ chưa?
Từ Tinh Tinh chìa hai tay ra:
- Đừng nhìn ta, ta không biết gì hết, ta có bệnh hay sao mà ở nhà dùng Lôi Điểu phát lửa?
Một phút sau.
Ánh mắt ba người dán lên Lôi Điểu.
Chỉ thấy ánh mắt tuyệt vọng của Lôi Điều tựa như một cái máy vậy, cứ nhìn vào đống tro than mà nhổ nước miếng.
Nó thề đây là lần đau khổ nhất của nó…
Ta cảm thấy đây không khác gì xem heo nái leo cây cả, các ngươi thấy sao?
Trần Thư ngáp một cái, xem một con chim nhổ nướng miếng?
Cả đời này của hắn cũng chưa bao giờ vô vị như vậy…
Thôi kệ đi!
Nước miếng của Biến Dị Lôi Điểu tuy là có nhiệt độ, nhưng để đốt cháy than quả thật hết sức nhảm nhí.
Ngươi có nhìn thấy ai dùng nước sôi để đốt lửa chưa?
Trần Thư đứng lên, đi ra khỏi hang động, nhìn lên không trung mà hét lớn.
Thẩm lão sư, xuống đây ăn đồ nướng đi.
Thẩm Vô Song đang ở trên cao chợt ngớ người, sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đích thân đến bên ngoài hang động.
Thẩm Vô Song cất tiếng nói:
Sao ngươi biết là ta?
Ta đoán.
Trần Thư nhếch miệng cười.
- Bọn ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi, chỉ thiếu gió đông thôi, mong Thẩm lão sư có thể ra tay hỗ trợ…
Thẩm Vô Song nhếch mép hỏi:
Ta biết là không có việc gì tốt mà, các ngươi cần gì?
Lửa!
Nghe xong, Thẩm Vô Song ngẩn người ngơ ngác, mắt trợn tròn.
Một lúc sau, cuối cùng hắn ta cũng không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng, hơn nửa càng cười càng lớn tiếng.
Trong lòng Trần Thư không ngừng suy nghĩ:
Không phải cười nhạo, không phải cười nhạo…
Một lúc sau, Thẩm Vô Song cuối cùng cũng miễn cưỡng nhịn cười mà nói:
Trần Bì, quả thật không phải lão sư cười nhạo ngươi đâu…
...
Trần Thư quay về hang động, hắn đã quyết định bỏ cuộc rồi.
Ha ha…
Bạn cần đăng nhập để bình luận