Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 780: Lão đệ, không tin tin nhảm, không lan truyền tin đồn (2)

- Ta đã lên đại học một năm, hoàn toàn không biết tội phạm Nam Giang gì cả!
Nhưng vào lúc này, một túi phân màu lam bay lại đây, vừa đúng rơi xuống trên vai Vu Dịch.
- Hả? Cái gì vậy?
Vu Dịch theo bản năng thò tay cầm ấy.
- Bà mẹ nó!
Vẻ mặt Vu Dịch chấn động, giống như gặp quỷ, thân thể nhịn không được khẽ run rẩy.
Đây là đồ đằng của nam nhân kia!
- Vu thiếu, ngươi sao thế?
Mọi người có chút không rõ ràng cho lắm, đây là phát bệnh à?
- Này!
Ngay tại lúc Vu Dịch nhìn quanh, Trần Thư đã lặng yên không tiếng động đi tới phía sau hắn ta.
Nghe được âm thanh này, Vu Dịch giật mình một cái.
Hắn ta vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một gương mặt tràn ngập nụ cười.
- Trần…Trần Thư?
Thân thể hắn ta run lên, không nghĩ tới thật sự có thể gặp được bóng ma tâm lý của mình.
- Không cần khẩn trương, ta cũng không phải tới tìm ngươi gây phiền!
Trần Thư lắc đầu, nói:
- Chào các vị! Chào các vị!
Hắn lên tiếng chào hỏi với người còn lại, lộ ra nhiệt tình hiếu khách.
- Tại hạ là tội phạm Nam Giang, Trần Thư!
Nghe xong lời này, tất cả mọi người hơi hơi sững sờ, Hoa Hạ học phủ có người này!
- Các ngươi ăn đi!
Trần Thư lắc đầu, quay người trở về bàn.
- Không còn nữa?
Mắt Vu Dịch trừng lớn, hắn ta không nghĩ tới Trần Thư cứ như vậy rời đi.
Hắn ta vốn đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón túi phân…
Trần Thư vẫn trật tự như vậy, khiến cho hắn ta có chút không quen…
Sẽ không phải là có âm mưu gì chứ?
Hắn ta thật sự không yên lòng, thấy Trần Thư vẫn đang ăn nhanh, hoàn toàn không có dấu hiệu làm chuyện gì.
Lúc này hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm, thật sự có chút sợ Trần Thư.
- Vu thiếu, người kia là ai?
Vẻ mặt mọi người cổ quái, nhìn ra Vu Dịch sợ hãi.
Thành phố Bắc Nguyên là đại bản doanh của hắn ta, vậy mà sẽ sợ một người từ bên ngoài đến?
- Không có gì, ăn cơm ăn cơm!
Vu Dịch lắc đầu, không muốn nhắc tới.
Bây giờ Trần Thư đã là Bạch Ngân Cấp, lại là một yêu nghiệt, học phủ tuyệt đối sẽ che chở hắn.
Vu gia thế lực lớn cũng không thể trêu vào Hoa Hạ học phủ.
Một giờ sau.
Trần Thư sờ sờ bụng, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, hắn thanh toán xong thì xoay người rời khỏi nhà hàng.
- Trần …Trần Thư!
Ngay tại lúc này, Vu Dịch gọi hắn lại, trong mắt có chút không yên.
- Hả?
Trần Thư quay đầu nhìn một cái.
Vu Dịch mở miệng hỏi:
- Cái kia, ngươi là tới dị không gian mạo hiểm đúng không? Có thể nói cho ta cụ thể là dị không gian gì không?
Hắn ta nghỉ hè cũng chuẩn bị tiến vào dị không gian, đi săn hung thú kiếm chút tài nguyên.
Loại tình huống này khẳng định là muốn tránh Trần Thư.
- Băng Hỏa Sâm Lâm!
Trần Thư suy tư một chút, không che giấu, mở miệng nói.
- A a, không có việc gì!
Vu Dịch nhẹ nhàng thở ra, hắn ta yên lặng nhớ kỹ Băng Hỏa Sâm Lâm, chuẩn bị để trưởng bối trong nha gần đây không tiến vào dị không gian này.
Nơi nào có Trần Thư, trên cơ bản đều sẽ gặp chuyện không may…
- Vu thiếu, hắn đi Băng Hỏa Sâm Lâm trước rồi!
Có người hỏi với vẻ mặt khó hiểu:
Cái kia chẳng phải là Dị Không Gian cấp ác mộng sao?
- Được rồi, đừng nhắc đến hắn nữa!
Vu Dịch lắc đầu, hiệu trưởng Tần Thiên đã ra lệnh, không được truyền ra tin tức của Trần Thư,
Tuy rằng hắn ta không nói, nhưng mọi người cũng có cũng suy nghĩ.
Từ Bạch Ngân Cấp trở xuống không thể tiến vào Băng Hỏa Sâm Lâm, hơn nữa là Vu Dịch sợ hắn.
Rõ ràng truyền thuyết tội phạm Nam Giang là có thật…
...
Sáng sớm hôm sau, Trần Thư thu dọn ba-lô, lái xe đến Băng Hỏa Sâm Lâm.
Không giống với những không gian khác, Không Gian Thông Đạo của Băng Hỏa Sâm Lâm là ở trong thành phố náo nhiệt.
Nhưng cũng giống như thành lập một thị trấn nhỏ, người bình thường không được phép đến gần.
Băng Hỏa trấn.
Trần Thư lấy ra chứng minh thư của mình, thành công vào thị trấn với thân phận là Ngự Thú Sư.
Bởi vì trong khu vực thành thị đông đúc, trấn nhỏ cũng xây dựng nhà cao tầng, hơn nữa lực lượng phòng vệ cũng rất mạnh.
Dù sao cũng là ở trong thành thị, nếu bị hung thú tấn công, thương vong như nào cũng không thể lường được.
Ngay vào lúc Trần Thư tới trấn nhỏ, một giọng nói gọi hắn dừng lại ….
- Tiểu Trần!
- Ừ?
Trần Thư hơi giật mình, chỉ thấy một người đàn ông mặc quân phục đi tới, trên mặt tràn đầy vẻ uy nghiêm bất khả xâm phạm.
- Ngài là?
Trần Thư giật mình, trong lòng không khỏi nghĩ:
Chắc không phải đến bắt mình đâu nhỉ?
- Ta là chỉ huy của Trấn Linh Quân đóng quân ở Băng Hỏa Sâm Lâm, Giang Mặc!
Nam tử trung niên mỉm cười, đưa tay phải ra.
- Chào đội trưởng Giang!
Trần Thư thấy đối phương thân thiện như vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
- Hiệu trưởng trường ngươi đã sớm nói với ta rồi.
Đội trưởng Giang cười cười nói:
- Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, hiệu trưởng Tần đánh giá ngươi rất cao!
- Hiệu trưởng nói về ta như thế nào?
Thật ra Trần Thư là có điểm tò mò, muốn nghe Vương Cấp Ngự Thú Sư khen ngợi hắn.
- Nói… nói…
Lần này thật sự là hỏi khó Giang Mặc rồi, hắn ta suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Nói ngươi là người chuyên nghiệp nhất… đi nơi nào, nơi đó không có cỏ mọc, có thể gọi là thuốc diệt cỏ hình người nha!
?
Bạn cần đăng nhập để bình luận