Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1177: Ta vẫn muốn làm giáo phụ hơn

- Làm sao?
Vẻ mặt Hưu đã có một chút mất kiên nhẫn, hắn ta nói:
- Ngươi có thể đừng có nhiều chuyện như vậy hay không hả?
- Điều ta muốn hỏi chính là…
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, sau đó nói:
- Ngươi có thể chống đỡ nổi… Khế Ước Linh Truyền Kỳ ư…
- ?
Trong lòng Hưu đột nhiên trầm xuống, ánh mắt của hắn ta cũng có vẻ kinh nghi bất định, hắn ta nói:
- Ngươi có ý gì hả?
- Cũng chỉ đơn thuần hỏi một chút thôi, hoặc là Giáo Hội của chúng ta có Truyền Kỳ Cấp hay không á?
Trần Thư bình thản nói:
- Nếu như ta gia nhập với các ngươi, Truyền Kỳ Cấp của Hoa Quốc đánh giết tới thì phải làm sao bây giờ?
- Chuyện này ngươi cũng không cần phải lo lắng đâu, cũng không phải ai cũng có thể đến được tổng bộ của Giáo Hội!
- Nói như vậy, Giáo Hội không có Truyền Kỳ Cấp sao?
Trần Thư đã nắm giữ tình thế, hắn lại muốn đào thêm một chút tình báo của Cứu Thế Giáo Hội nữa.
Nhưng dường như là Hưu đã nhìn thấu hắn, hắn ta mở miệng nói:
- Chỉ cần ngươi đến Giáo Hội thì tất nhiên sẽ hiểu hết tất cả mọi tình huống thôi! Mặt khác, việc ngươi kéo dài thời gian khiến cho ta có chút bất mãn!
Thần sắc của hắn ta trở nên lạnh lẽo. Vừa rồi đối phương nhắc đến Truyền Kỳ Cấp khiến trong lòng của hắn ta có hơi bất an.
Chỉ thấy Lôi Điêu ở dưới chân hắn ta bỗng kêu lên một tiếng, hai mắt xuất hiện một vòng quang mang của kỹ năng. Lôi đình cuốn quét tới, nhắm thẳng mục tiêu vào Liễu Phong!
- Lại chờ thêm chút đã!
Trần Thư quát lớn lên một tiếng, hắn nói:
- Thật ra thì ta có chút do dự.
- Do dự cái gì?
Hưu nhướng mày, lại điều khiển Khế Ước Linh của mình dừng tay lại một chút.
Trong mắt Trần Thư có vẻ tham lam cùng dã tâm, hắn nói:
- Tiểu giáo hoàng hình như không đủ…
Vẻ mặt của Hưu rét lạnh, hắn ta nói:
- Vậy mà còn chưa đủ? Ngươi muốn làm cái gì hả? Giáo Hoàng sao?
- Không không không…
Trần Thư khoát tay áo, nói:
- Làm Giáo Hoàng lại có hơi không nói đạo lý, nào có ai vừa thượng vị là đã làm lão đại của các ngươi chứ?
- Vậy đến tột cùng là ngươi muốn làm cái gì hả?
Hưu hít sâu một hơi, sau đó nói:
- Tất cả đều có thể thương lượng hết.
Hiện tại hắn ta đã không có bao nhiêu kiên nhẫn rồi, nhưng nghĩ đến lời dặn dò của Giáo Hoàng, hắn ta chỉ có thể cố nén tức giận xuống mà thôi.
- Ngươi có thể trở về hỏi Giáo Hoàng giúp ta một chút hay không…
Trần Thư gãi gãi đầu, mặt mũi tràn đầy chân thành mà nói:
- Hắn ta có còn thiếu cha hay không? Ta vẫn là muốn làm giáo phụ hơn.
- ?
Vẻ mặt Hưu sửng sốt, tiếp đó mặt mũi hắn ta tràn đầy tràn ngập sát ý.
- Ngươi đang đùa ta sao?
Vù…
Trong chốc lát sau, hai mắt Lôi Điêu đã tràn ngập quang mang màu xanh lam.
Một đạo lôi đình hết sức thô to xuất hiện, trực tiếp đánh về đầu của Liễu Phong!
Cùng lúc đó, con quạ đen đậu trên vai Hưu lóe sáng hai mắt, phóng xuất một chút hồng quang ra, vây quanh phạm vi bên cạnh Trần Thư lại.
Hiển nhiên, Trần Thư đã bị bao vây chặt chẽ rồi!
- Hắc Ám Sâm Lâm chính là nơi táng thân của hai người các ngươi!
Giọng nói của Hưu rét lạnh vô cùng. Hắn ta không trì hoãn thêm một giây nào nữa.
Nếu như Giáo Hội đã không thu nhận được thiên tài, vậy cũng chỉ có thể diệt từ trong gốc mà thôi!
Giáo Hội có tầm nhìn xa và rộng, tuy rằng bây giờ Trần Thư chỉ là Bạch Ngân, thế nhưng sức uy hiếp của hắn thậm chí cũng đã vượt qua Vương Cấp luôn rồi!
- Không phải, ngươi đây ra vẻ làm cái gì chứ?
Trần Thư coi thường hồng quang ở bên cạnh, mặc cho đối phương vây chặt lấy hắn.
- Sắp chết đến nơi rồi!
Vẻ mặt Hưu vô cùng lạnh lẽo, hắn ta nói:
- Lão sư của ngươi đã chết, hiện tại đến phiên ngươi!
Hắn ta nhìn thẳng về phía Trần Thư, thậm chí cũng không thèm cúi đầu nhìn Liễu Phong lấy một cái, hiển nhiên là đã biết lúc này hắn ta đã tử vong.
Nhưng ngay đúng lúc này, bên cạnh hắn ta lại xuất hiện một tiếng cười nhạo.
- Ngự Thú Sư thì không cần thị lực nữa đúng không?
- Sao chứ?
Hưu hơi giật mình, hắn ta lập tức quay phắt đầu nhìn lại.
Chỉ thấy lúc này, Liễu Phong đã đứng dậy, hơn nữa Phong Linh Tỏa trên người hắn ta đã biến mất không thấy đâu nữa.
Tuy rằng thân thể hắn ta vẫn bị trọng thương, nhưng hiển nhiên vừa rồi hiển nhiên là không hề bổ lên người hắn ta.
- Ngươi… Ngươi vẫn chưa chết?
Trong lòng Hưu tràn ngập bất an, hắn lại điều khiển Lôi Điêu phóng thích kỹ năng một lần nữa.
Mấy đạo lôi đình trong nháy mắt đã đánh úp tới, mang theo uy năng kinh người mà vọt về phía Liễu Phong!
- Hì hì!
Liễu Phong vươn cánh tay phải còn mang theo vết máu ra, vung lên một cái thủ thế quốc tế đối với Hưu!
Ầm ầm…
Lôi đình đánh tới, nhưng phía trước người Liễu Phong lại xuất hiện một đạo Hắc Ám Bình Chướng, trực tiếp cắn nuốt lôi đình một cách dễ dàng.
- Hả?
Hưu hơi giật mình, tiếp đó, trong lòng hắn ta đã tràn ngập bất an.
Phía bên trên Bình Chướng không hề xuất hiện bất kỳ một chút uy năng của kỹ năng nào cả, nhưng nó có thể ngăn cản được kỹ năng Vương Cấp của hắn ta, đây tuyệt đối không có khả năng là Khoa Kỹ Vũ Khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận