Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 283: Ta chỉ đơn giản hỏi một chút (2)

- Nếu như ngươi cảm thấy ngươi làm được thì chúng ta liền gặp nhau ở trên Đấu Linh Trường!
- Ngươi chắc chứ?
Thẩm Vô Song nhắm hai mắt lại, cười khẽ một tiếng.
Chỉ thấy không gian trên đầu hắn ta đột nhiên nứt ra, từng đợt khí tức sương giá lan ra khiến người ta không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Mà trong Ngự Thú Không Gian của hắn ta có thể loáng thoáng trông thấy một con Băng Loan đáng sợ.
- Bán Tương Triệu Hoán? Khế Ước Linh cấp S?
Trong phút chốc, sắc mặt Dư Minh hoàn toàn thay đổi, cứ như thể hắn ta nhớ ra cái gì đó:
- Ngươi là Thẩm Vô Song?
- Ngươi biết ta?
Thẩm Vô Song nhíu mày.
Mặc dù đây là thành phố Đại Hưng nhưng cũng không xa thành phố Nam Giang là mấy, đương nhiên sẽ có Ngự Thú Sư nhận ra hắn ta.
Thẩm Vô Song nói:
- Vậy thì xin mời?
Hắn ta nói xong thì bước ra khỏi phòng để chuẩn bị đi tới bên trong Đấu Linh Trường.
Dư Minh trở nên do dự, nếu thật sự đối đầu thì hắn ta nhất định sẽ bị đánh tơi bời.
Hắn ta lắc đầu, nói:
- Các học sinh đều là xung đột nhỏ, có thể tự mình giải quyết, ngươi nói chúng ta làm giáo viên thì dính vào làm gì?
- …
Mấy người Trần Thư đều khoanh hai tay ôm ngực, rất hứng thú theo dõi nghệ thuật thay đổi sắc mặt của Dư Minh.
- Vậy ngươi tới đây làm gì?
Thẩm Vô Song thu hồi triệu hoán một nửa, mở miệng dò hỏi:
- À…
Khóe miệng Dư Minh giật một cái, đảo mắt một vòng, nói:
- Ta chỉ là muốn hỏi chút có phải các ngươi bắt nạt học trò của ta hay không thôi.
Nếu như đối phương nói không có vậy thì hắn ta sẽ trực tiếp dẫn Hạ Viêm rời đi, cũng coi như để lại đường lùi cho cả hai bên.
Nhưng ai mà biết được, Thẩm Vô Song lại không che giấu chút nào mà gật đầu một cái.
- Là do chúng ta bắt nạt. Sao nào? Có việc?
Mẹ nó! Có cần dứt khoát như vậy không?
Dư Minh cười khan, nói:
- A… A… Ta chỉ là hỏi chút vậy thôi.
- Nếu đã biết đáp án, vậy ta không có việc gì nữa, cáo từ!
- …
Dứt lời, Dư Minh dẫn Hạ Viêm rời khỏi đây để về tới phòng riêng của Đại Hưng Tam Trung.
Hai tay Hạ Viêm hơi nắm, hắn ta chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt. Hắn ta không ngờ thầy lại sợ đối phương như vậy.
Dư Minh thở dài, không giải thích gì nhiều.
Hạ Viêm à, không phải thầy không ra mặt giúp ngươi, quan trọng là đối phương động một chút là lại chôn người đấy!
- Thẩm lão sư, bá đạo quá!
Trần Thư nhịn không được giơ ngón cái lên, hắn không ngờ Thẩm Vô Song cường thế như vậy.
- Rốt cuộc ngươi đã làm gì người ta vậy?
Thẩm Vô Song hỏi:
Trong mắt của Hạ Viêm đã không còn ánh sáng, trời mới biết rốt cuộc hắn ta đã phải trải qua cái gì.
Trần Thư không thèm để ý mà nói:
- Chỉ hỏi thăm hắn đôi chút thôi…
Mọi người đồng thời im lặng. Lời hỏi thăm sâu sắc tới từ tội phạm đúng không?
- Thẩm lão sư, Trần Thư, cảm ơn các ngươi, cũng cảm ơn mọi người.
Hạ Băng nói.
Nàng không ngờ cả lớp sẽ đứng ra bênh vực cho mình.
Suy cho cùng, nguyên nhân bắt đầu của mọi chuyện đều là do Hạ Viêm nhận ra nàng.
Trần Thư nghiêm nghị nói:
- Chuyện nhỏ mà thôi! Mắng Trần Thư ta thì được nhưng mắng bạn học của ta vậy thì không được!
- …
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn. Ngươi chắc là ngươi không nói ngược đấy chứ? Đây thật sự là suy nghĩ trong lòng ngươi ư?
Trong lúc mọi người đang giao lưu, nhân viên của Đấu Linh Trường tới.
- Bạn học Trần Thư, đến lượt ngươi ra sân!
Trần Thư đang nói gì đó với hai người Tạ Tố Nam, nghe vậy thì lập tức mở miệng nói:
- Cái đó, làm phiền ngươi đặt loa lên bục cho ta trước đi.
- …
Khóe miệng nhân viên giật một cái rồi cầm loa rời đi.
- Các vị Ngự Thú Sư, xin hãy chú ý!
Không có ai đứng trên vị trí xuất chiến của Trần Thư mà chỉ có một cái loa phóng thanh để đó, đang liên tục phát lại đoạn ghi âm ngày hôm qua.
Khi giọng nói vang lên, bọn họ đã biết nam nhân cay độc kia sẽ đến!
Quả nhiên, lúc này Trần Thư chậm rãi đi tới trên bục.
- Chắc hẳn các vị đã rất chờ mong cuộc so đấu ngày hôm nay!
Người dẫn chương trình tỏ vẻ xúc động, mở miệng nói ra:
- Một bên là tội phạm… e hèm…học sinh tới từ Nam Giang Nhị Trung, Trần Thư! Tuy người này chỉ mới chiến đấu một trận, nhưng chắc hẳn các vị đều có ấn tượng khắc sâu với hắn.
Không ít khán giả đều lần lượt gật đầu, đúng là rất hiếm thấy một tên… nham hiểm mà tuổi còn trẻ như vậy.
- Còn bên kia cũng không phải dạng vừa, là người tháng trước xếp hạng thứ tám mươi bảy trên Đấu Linh Bảng, Ngự Thú Sư cấp chín, Lâm Viễn!
Lời này vừa nói ra, mọi người ào ào trông lại.
Đừng thấy người kia xếp thứ tám mươi bảy mà khinh thường. Đấu Linh Trường của thành phố Đại Hưng chính là nơi tụ tập của các Ngự Thú Sư tại năm, sáu thành thị lân cận.
Số lượng Ngự Thú Sư cấp chín ít nhất cũng phải có mấy chục nghìn người. Người có thể trổ hết tài năng, tiến vào top một trăm từ số người khổng lồ đó thì đương nhiên vô cùng lợi hại.
Trần Thư thấy mọi người sợ hãi và thán phục thì lại từ từ phát một đoạn ghi âm khác.
- Bên kia! Không quan tâm ngươi tên gì tuổi gì, gặp phải ta ngươi cũng khó mà làm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận