Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1813: Ai lại từ chối một cái máy rút tiền chứ

Đại Lực giải thích nói:
- Trong Bắc Hàn Quốc có một không gian cấp hủy diệt dị [Cực Hàn Băng Cốc], hung thú bên trong đoán chừng đã ra ngoài hết rồi…
- Cấp hủy diệt sao?
Trong mắt Trần Thư có chút kiêng kỵ.
Dựa vào phân cấp của dị không gian, cấp hủy diệp đứng sau cấp tai họa.
Trong đó cường giả mạnh nhất không phải là Thú Hoàng, nhưng có được huyết mạch Hoàng Kim Quân Vương, thực lực chắc tương đương với Vương cấp đỉnh phong của nhân loại, bây giờ hắn không thể trêu chọc được.
- Không liên quan tới chúng ta…
Trần Thư nhún vai, hắn không có ý muốn trêu chọc Hoàng Kim Quân Vương.
Dù cắn thuốc, hắn cũng không thể chống lại đối phương, dù sao thì sự chênh lệch giữa song phương cũng quá lớn.
Ba tiếng sau.
- Đám tuyết này thật khó xử lý…
Ngữ khí của hắn hơi khó chịu, đã không quen với địa hình cộng thêm tuyết lớn ngăn trở đã làm lỡ không ít thời gian.
Nhưng may mà, cuối cùng hắn vẫn tìm được vị trí doanh địa!
- Khụ khụ…
Hắn cưỡi Tiểu Hoàng, đến vùng trời của doanh địa mở miệng nói:
- Tội phạm Nam Giang đến thị sát công việc, mong thủ lĩnh ra tiếp đón!
Giọng nói của hắn truyền xa khắp doanh trại, không ít người đều đến chỗ đất trống, nhìn quả cầu lớn màu vàng trên không.
Mà lúc này, một nam tử khôi ngô mặc thú ý đi tới không trung.
- Trần Thư?
- Nhận ra ta thì tốt, quy tắc cũ để ta tham quan khố phòng của các ngươi!
- ...
Thần sắc nam tử ngẩn ra, liếc nhìn Trần Thư một cách sâu sắc.
Sau đó, hắn nở một nụ cười quỷ dị, nói:
- Nếu là bình thường, đương nhiên ta sẽ hoan nghênh các hạ đến thăm, nhưng bây giờ, ta không làm chủ được.
- Hửm? Ngươi không phải thủ lĩnh sao?
Trần Thư hơi sững sờ, nói:
- Các xó chỗ các ngươi chẳng lẽ còn hai hoàng kim cấp.
- Đương nhiên không phải!
Ngay lúc này, một âm thanh lạnh lùng truyền đến,
Chỉ thấy một Hoàng Kim Ngự Thú Sư xuất hiện, đi đến phía sau Trần Thư!
Mà cùng lúc đó, một nhóm ngự thú sư bay ở phía dưới doanh địa, đều mang theo khế ước linh hoàng cấp của mình.
Không bao lâu sau.
Hoàng Kim Ngự Thú Sư vây xung quanh Trần Thư, khí thế cường đại, ánh mắt tràn ngập sát khí!
- Tổng cộng chín người… Thế trận nhỏ vậy…
Vẻ mặt Trần Thư bình tĩnh, nhìn quanh bốn phía, trong mắt không chút bối rối, ngược lại còn cười nói:
- Nhưng mấy người các ngươi không đáng là gì, kêu lão vương cấp kia ra đây đi!
- Ngươi?!
Trong nháy mặt, chín người họ đều vô cùng tức giận,,
Bọn họ đều là những người nổi bật nhất trong hoàng kim cấp, nếu liên thủ cùng nhau tấn công, có thể còn uy hiếp được vương cấp!
Nhưng đáng tiếc, kỹ năng của Trần Thư quỷ dị, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Trần Thư.
- Không hỗ là thế giới đệ nhất thiên tài…
Đang lúc này, cửa của một căn nhà gỗ phía dưới doanh địa đột nhiên bị đẩy ra.
Một nam tử mặc trường bào màu đen bước ra, hắn ta mang một chiếc mặt nạ màu đen ma quỷ, không hiểu sao lại khiến cho người ta phải sợ hãi.
- Chỉ mới qua vài ngày, ngươi đã đoạt được của ta không ít tài nguyên nhỉ, cũng phải trả lại đi chứ?
Trên người nam tử được bảo vệ bởi bóng đen chiến giáp, cả người bay lên hướng về phía Trần Thư.
- Băng dán? Không mang theo, lần sau bù cho ngươi ha.
- Hả?
Nam tử hơi sửng sốt, nhưng lại phản ứng lại ngay.
Hắn cười một tiếng, lại nói:
- Ký thật cũng không cần trả lại cho ta, chúng ta có thể hợp tác!
- Ồ? Hợp tác?
Trần Trân nghe vậy thì có chút hứng thú.
- Đúng v6ạy!
Trong mắt nam tử hiện lên một tia sát ý, sau đó lại cười nói:
- Chúng ta cùng nhau quản lý doanh địa, lợi nhuận chia năm năm, cùng nhau lớn mạnh, phát triển thật huy hoàng, thế nào?
- Ta phải làm gì?
- Nếu doanh địa gặp nguy hiệm, ngươi ra tay giúp đỡ là được rồi, còn những thứ khác, giao cho ta là được!
- Vậy thôi à…
Trần Thư sờ sờ cằm, nói:
- Hình như ta không có lý do gì để cự tuyệt.
- Ngươi và ta liên thủ, sớm muộn gì cũng sẽ có chỗ đứng trong thời loạn thế!
Nam tử thần sắc phấn khởi, nói:
- Chỉ cần số lượng lớn tài nguyên, thì thăng cấp lên truyền kỳ cấp cũng là chuyện sớm muộn.
- Có thể thì có thể…
Trần Thư mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Nhưng mà, ngươi không muốn báo thù ư?
- Chỉ là mấy doanh địa mà thôi, ta chịu được!
- Ý ta không phải là doanh đạ…
Trần Thư nhíu mày, thản nhiên nói:
- Mà là… Tổ chức Ám Dạ!
Trong phút chốc, không khí xung quanh dường như ngưng tụ lại, sát ý trong mắt cũng không giấu nỗi, cuộn cuộn như thủy triều.
- Ngươi… Sao ngươi lại nhận ra ta?
- Không phải quá đơn giản rồi sao?
Trần Thư nhún vai, nóiL
- Người có kỷ xảo ám sát như vậy, e rằng chỉ có tổ chức Ám Dạ mới có thể làm được nhỉ?
- Lúc trước ta có chỉnh đốn lại đám tổng bộ các ngươi một chút, toàn bộ ám tổ đều bị ta tiêu diệt, nhưng nhân vật mấu chốt lại không có ở hiện trường…
Hắn liếc mắt về phía nam tử, nói:
- Vậy đó là thủ lĩnh của Ám Dạ rồi, Dạ Vương!
- Đúng là rất dễ đoán…
Hai mắt nam tử híp lại, triệu hoán ra bốn con khế ước linh, trong mắt tràn ngập sát ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận