Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 872: Ai bảo tham gia hội đấu giá thì nhất định phải có tiền

- Phải rồi, lão Vương, khi nào thì các ngươi sơ chiến?
- Chắc là năm sau, đối thủ của ta là học sinh đến từ các trường cao đẳng.
Trần Thư cảm khái.
- Hâm mộ thật!
A Lương ngồi cạnh ăn cà rem, buồn bực hỏi.
- Hâm mộ bọn ta làm gì?
- Trận đầu tiên đã có thể dùng toàn lực ứng phó!
- ...
Hai người giật giật khóe miệng. Đậu xanh, miệng của ngươi thật độc!
- Khi nào thì ngươi đánh trận tiếp theo?
A Lương mở miệng hỏi, hắn ta cực kỳ mong đợi được nhìn thấy cảnh Trần Thư chật vật đánh nhau.
- Chắc là năm sau!
Trần Thư lắc đầu, nhóm Bạch Ngân Kinh Đô có mấy trăm người, để vào vòng tranh tài chính thức, hắn vẫn cần phải thắng thêm ít nhất là hai trận nữa.
- Từ giờ đến trận đấu lần tới quá lâu, ta đã không kịp chờ để được nhận thưởng rồi!
Hắn để ý đến nhà kho trường học lâu lắm rồi.
Nhưng dưới ách áp bức của Tần Thiên, hắn vẫn chưa dám hành động…
Cốc cốc cốc!
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Vương Tuyệt và A Lương quay mặt nhìn nhau rồi cùng đứng dậy mở cửa phòng.
- Hello! Everybody!
Chỉ thấy Từ Tinh Tinh kéo rương hành lý đi thẳng vào trong túc xá, trên mặt treo nụ cười.
- Đến rồi à?
A Lương và Vương Tuyệt đều hoan nghênh nhiệt liệt, hiển nhiên bọn họ đã sớm biết được.
Ba người bọn họ là một đội ngũ, vì lấy được thành tích tốt, đương nhiên bọn họ cần phải cố gắng rèn luyện chiến thuật với nhau.
- Trần Bì, ngươi vẫn chưa chuyển ra ngoài à?
Từ Tinh Tinh đổi lại một đôi dép, trong mắt lộ vẻ hoang mang.
- ?
Trần Thư đang định nói thì đã bị nghẹn lại.
Hắn buồn bực, cái gì gọi là ta còn chưa chuyển ra ngoài?
- Khụ khụ…
A Lương hắng giọng, nói.
- Trần Thư, là như vậy, ba người chúng ta cần ở chung với nhau để gia tăng độ ăn ý!
- Nhưng mà kí túc xá chỉ có ba phòng thôi…
- Cho nên?
- Tiểu Tinh đến ở phòng kí túc xá của chúng ta, ngươi có thể dọn ra ngoài trước thời hạn không?
- ?
Trần Thư giật giật khóe miệng, mẹ nó không báo trước mà đã đuổi người rồi sao?
Dù gì thì ta cũng là nhân vật trọng yếu của kí túc xá cơ mà?
A Lương chỉ vali ở góc phòng khách rồi nói.
- Đúng vậy, chúng ta đã thu thập đồ giúp ngươi xong hết rồi!
- Không tệ! Không tệ!
Trần Thư gật đầu, mỉm cười hiền lành.
Khi ba người cho là Trần Thư đã tiếp nhận sự thật thì một chiếc túi phân màu xanh đột nhiên xuất hiện trên tay phải của hắn.
- !
Ba người hơi chấn động, vô thức lùi lại.
Hắn bình thản mở miệng hỏi.
- Bây giờ ta có thể không dọn ra ngoài không hả?
- Ta cảm thấy hoàn toàn có thể!
Ba người lập tức đồng loạt mở miệng, hoàn toàn không cần nghĩ nhiều.
Trần Thư đảo mắt, cười nói.
- Nếu ba người các ngươi đã muốn luyện sự ăn ý, vậy ngủ chung một phòng nhỏ không tốt hơn à?
A Lương thận trọng nói.
- Vậy… Không phải là thừa ra một phòng nhỏ à…
Trần Thư mở miệng nói.
- Husky của ta ở trong Ngự Thú Không Gian lâu quá nên hơi khó chịu, vừa lúc nó có thể ở phòng này!
- ...
Ba người giật giật khóe miệng, cuối cùng chỉ có thể bị buộc đồng ý.
Trần Thư cười nói.
- Ta cũng là vì tốt cho các ngươi thôi, ăn chung ngủ chung, độ ăn ý chắc chắn sẽ lên cao!
...
Bốn người ngồi trên ghế sa lon, tập trung nhìn trận tranh tài trên tivi.
Từ Tinh Tinh vừa ăn cà rem vừa hỏi.
- Đúng rồi, các ngươi chuẩn bị đủ tiền chưa?
A Lương lắc đầu nói.
- Tạm thời chưa có, còn cần hai ngày nữa mới tới được!
- Ta đã chuẩn bị đủ rồi.
Vương Tuyệt quay đầu nhìn lại, mở miệng nói.
- Chắc là đủ dùng.
- Ba người các ngươi đang nói chuyện gì thế?
Trần Thư hơi sững sờ, hỏi.
- Các ngươi có đồ tốt định ăn mảnh à?
A Lương hỏi lại.
- Đường Thiên Vinh có một buổi đấu giá, ngươi không nhận được tin nhắn à?
- Không có!
Trần Thư sửng sốt, hắn hoàn toàn không nhận được tin gì cả.
Bây giờ đang diễn ra trận thi đấu Ngự Thú toàn quốc, tất cả mọi người đều liều mạng gia tăng thực lực của mình, đương nhiên mọi người sẽ điên cuồng tiêu phí rất nhiều.
- Điện thoại của chúng ta hôm nào cũng nhận được tin, hơn nữa còn là rất nhiều tin nữa.
Vương Tuyệt lấy điện thoại di động của mình ra, quả nhiên trên màn hình lại là một dòng tin tức.
- Móa nó, sao ta không nhận được tin nào?
Trần Thư gãi đầu, trong nháy mắt hắn cảm giác như mình bị nhằm vào.
- Ta cảm thấy máy của ngươi thì không có vấn đề gì, mà là người của ban tổ chức cố ý loại trừ ngươi…
- Vì sao chứ?
- Tội phạm Nam Giang và hội đấu giá, hai cụm từ này không nên đứng chung với nhau!
- ...
Trần Thư giật giật khóe miệng, không đến nỗi chứ?
- Chấp nhận sự thật đi!
Ba người đồng tình nói, sau đó bắt đầu thảo luận xem nên mua đồ gì.
- Chờ đã, không đúng lắm, hai người các ngươi có đủ tiền à?
Trần Thư nghi ngờ nhìn lão Vương và A Lương.
Một người chuyên đi lừa gạt, một người có gì thì ăn đó, hai người này lấy đâu ra tiền mà tham gia hội đấu giá?
- Không có tiền!
Hai người đồng loạt nói.
- Thế nên ta chỉ có thể xin tiền người thân thôi.
- ?
Trần Thư lộ vẻ phức tạp, hắn nói với vẻ không dám tin tưởng.
- Ba người các ngươi đều là con nhà giàu à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận