Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1751: Có khả năng, chúng ta chỉ đang nháo chơi thôi?

Một mặt là báo mối hận trong lòng, mặt khác, thủ đoạn của Trần Thư nghịch thiên cũng khiến cho trong lòng Sa Hoàng có sự cảnh giác.
Mẹ nó đây chỉ là một Hoàng kim Ngự Thú sư mà đã có thể quấy nhiễu hải vực long trời lở đất.
Nếu thật sự để hắn tấn thăng làm Vương cấp thậm chí là truyền kỳ, ngay cả dị không gian của Lam Tinh cũng bị hắn nổ tung?
Sau khi hung thú rời đi, một dị không gian ẩn nấp xuất hiện trên không.
- Ngươi còn biết trở về?
Đại giáo chủ thần sắc nổi giận, nhìn Không ở phía trước, trong mắt đã có vẻ oán hận.
Như không phải ban đầu đối phương quay đầu bỏ chạy, sao hắn ta lại rơi xuống tình trạng hiện tại chứ?
- Chúng ta là đồng bạn sớm tối có nhau mà!
Không vỗ vỗ bờ vai hắn ta, nói:
- Ta không thể tận mắt nhìn ngươi bị giết.
Đại giáo chủ cúi đầu, cười thảm, nói:
- Khế ước linh của lão tử đã chết hết, sống sót cũng không có ý nghĩa gì …
Không an ủi:
- Đừng mất nhuệ khí, nếu như thăng cấp truyền kỳ, ngươi còn có thể thức tỉnh một Khế ước linh!
-?
Khóe miệng Đại giáo chủ giật giật một cái, mẹ nó ngươi còn có thể nói đùa hả?
Hắn ta kinh ngạc nhìn mặt biển màu vàng, thở dài nói:
- Không, ta đã là phế nhân, giết ta đi…
- Không thành vấn đề!
Không nghiêm túc gật đầu một cái, nháy mắt một đạo Không Gian Lợi Nhận cắt đứt cổ họng của đối phương.
- ...
Đại giáo chủ thoáng chốc ngây ngẩn cả người, theo bản năng dùng tay che cổ họng, tròng mắt đã có vẻ không thể tưởng tượng nổi.
- Ta… Mẹ nó… Đùa… Đùa thôi mà…
Hắn ta chỉ đang phàn nàn tâm tình trong lòng, kết quả ngươi làm thật?
Chỉ trong nháy mắt, sinh cơ của hắn mất đi, hóa thành một bộ thi thể lạnh băng…
Đại giáo chủ Không thần tình quỷ dị, thận trong thu thập toàn bộ huyết dịch của đối phương, nói:
- Ta cũng không có thời gian càn quấy với ngươi! Thế giới đảo lộn, ta cũng phải tự mình chuẩn bị thật tốt…
Bảy ngày trôi qua.
Toàn bộ trên không hải vực đều tràn ngập khí thể màu vàng nhàn nhạt, thậm chí có mấy phần ý vị tiên cảnh.
Nhưng nếu thật sự bước vào hải vực, thoáng chốc sẽ bị kéo về hiện thực.
Toàn bộ bên trên hải vực vô cùng hôi thối…
Một trăm năm mươi bình Bạo tạc dược tề, phóng ra nhiệt độ cao trực tiếp khiến cho lượng lượng nước biển lớn bốc hơi, mùi kỳ quái ảnh hưởng đến toàn bộ hải vực…
- Thật đúng là nghiệt súc, vẫn đang đuổi theo ta đúng không?
Trần Thư đứng ở một chỗ trên đá ngầm, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại.
Hai mắt hắn thâm đen, thần tình tiều tụy, cả người đều lộ vẻ vô cùng mỏi mệt.
Thời gian bảy ngày, ngay cả một khắc hắn cũng không nghỉ ngơi, hơn nữa thần kinh vẫn luôn căng thẳng.
Đừung nói đến Vương cấp, đoán chừng ngay cả truyền kỳ cũng chưa chắc đã có thể chống đỡ được.
- Ngươi đúng là đại sa bỉ, tội phạm ca nhớ kỹ rồi. .
Trần Thư yên lặng viết tên Sa Hoàng lên cuốn sách nhỏ của mình, còn viết thêm hai chữ phải chết!
Hắn nhìn chân trời, lẩm bẩm:
- Lão gia không xuất thủ? Mẹ nó ta thực sự sắp thành đèn hết dầu rồi!
Thời gian bảy ngày, Thần kỳ dược tề trên người hắn đã xài hết, hơn nữa lại hao phí không ít độc hệ vật liệu đổi Tàng hình cùng truyền tống dược tề, bây giờ, trên người hắn chỉ còn lại hai truyền kỳ độc vật liệu thôi.
Ngoài ra, Sức mạnh tinh thần di tích đã không thể dùng, phải dùng tới vận chuyển di tích, bằng không chắc chắn sẽ sụp đổ.
- Nhưng mà làm thịt được nhiều tiểu hung thú như vậy cũng không thua thiệt…
Khóe môi hắn giương lên, cho dù tinh thần mỏi mệt, nhưng trên người vẫn có khí chất tội phạm.
Mà giờ khắc này, ở một nào đó phía xa chân trời.
Một con Sa Ngư lục sắc đang phiêu phù giữa không trung, khí tức sắp uể oải suy sụp.
Càng kỳ quái hơn là, khóe miệng của nó không ngừng chảy ra chất lỏng màu xanh lá, dáng vẻ như sắp nổ chết…
Nhưng cho dù như vậy, trong mắt Sa Ngư vẫn có sát ý, có thể thấy được hận ý sâu sắc của nó.
Quãng thời gian này nó cũng không dễ chịu.
Nếu là Sa Hoàng thời kỳ đỉnh phong, đừng nói bảy ngày cho dù liên tục tác chiến bảy mươi ngày cũng sẽ không mỏi mệt.
Nhưng độc dịch của Bức Hoàng quá mức đáng sợ, không ngừng từng bước xâm chiếm lấy sinh mệnh khí tức của nó, ảnh hưởng to lớn.
Mà nó lại không có thời gian khử độc, chỉ có thể dựa vào thực lực cường hãn của mình để cứng rắn chống đỡ.
Mấy ngày kế tiếp, độc dịch đều sắp bị nó tiêu hóa rồi…\
- Gia súc, sao có thể kiên trì lâu như vậy…
Ánh mắt Sa Hoàng đã có một điểm kinh ngạc, thực tế nghĩ mãi mà không rõ tại sao Trần Thư lại làm được như vậy.
Đồng thời, trong lòng nó lại có một chút kiêng kị.
Nhưng nó đã không có đường lui!
Grào!
Giờ phút này, lại có mấy chục Vương cấp bao vây giết chết Trần Thư!
Nhưng ánh mắt của bọn nó chết lặng, chỉ làm cho có lệ, trong lòng đã sớm dự liệu được kết quả.
Quả nhiên, thân thể Trần Thư nháy mắt biến mất tại chỗ, tuỳ tiện thoát khỏi bọn chúng.
Thời gian bảy ngày này bất luận bọn chúng sử dụng chiêu thức gì, kết quả đều giống nhau.
Không gian thần kỹ lại phối hợp thêm Quải bỉ dược tề, hiệu quả thật sự quá mức nghịch thiên, ngay cả truyền kỳ cũng không thể tóm được hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận