Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 717: Ngươi thực sự đang diễn sao?

- Nếu ta là thủ vệ, vé vào cửa sẽ là mười khỏa Ngự Thú Chân Châu!
- …
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, nói:
- Một câu hỏi cuối cùng!
- Cái gì?
- Ngươi thực sự đang diễn đấy hả?
- …
Các tòa nhà trên đảo cực kỳ thô sơ nhưng lại rất phồn thịnh, để lộ ra một bầu không khí nguyên sơ và hoang dã.
Trên đường phố có rất nhiều người, có vẻ như đều là người thành phố, nhưng ai cũng mang khuôn mặt dữ tợn, trong mắt đằng đằng sát khí, cực kỳ không thân thiện.
- Tên hắc nhân kia nói không sai, quả nhiên đều là kẻ liều mạng!
Trần Thư lầm bầm, vẻ mặt khoan thai tự đắc, không có một chút khó chịu nào, thật sự giống trở về nhà vậy.
Liễu Phong không khỏi kinh ngạc, hắn ta nói:
- Thế giới ngày nay đang hỗn loạn. Một số người cho rằng họ có thể phá vỡ luật pháp với chút quyền lực trong tay. Đương nhiên cũng sẽ dẫn đến một lượng lớn tội phạm quốc tế xuất hiện!
- Lão sư, chúng ta chỉ cần kết thúc nhiệm vụ này thôi sao?
Trần Thư nói, hắn hất tay phải lên, lấy ra một bình Dược Tề màu xám.
- ?
Liễu Phong bàng hoàng, trực giác nhạy bén của hắn ta đã phát giác được nguy hiểm, lập tức ý thức được đó là cái gì.
- Đừng hấp tấp! Chúng ta chủ yếu là điều tra thông tin thôi!
Bây giờ chỉ mới biết được tên tội phạm kia đã ở lại hòn đảo, nhưng phần còn lại của thông tin vẫn chưa được biết, đánh rắn động cỏ là điều không nên.
Trần Thư nói:
- Ta muốn trực tiếp mà đơn giản chút thôi!
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, hắn ta nói:
- Ngươi đã từng thấy ai đánh bài Đấu Địa Chủ mà lại ném Vương Tạc ra trước chưa?
- Được rồi…
Trần Thư lắc đầu, xoay chuyển ánh mắt, vừa lúc có một tên qua đường đang nhìn sang.
Hắn trực tiếp hỏi:
- Ngươi nhìn cái gì hả?
Tên nam tử kia hơi giật mình, sau đó có chút tức giận nói:
- Ta nhìn ngươi đó thì làm sao?
Trong tích tắc, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, con dao mổ heo xuất hiện trước cổ hắn ta.
- …
Tên nam tử mở to hai mắt, sự tức giận bị dập tắt ngay lập tức.
Mẹ nó, cái này cũng quá trực tiếp rồi đó?
- Còn nhìn nữa không?
- Đại ca, ta sai rồi…
Trần Thư hài lòng gật đầu rồi nói:
- Ngươi ở trên đảo bao lâu rồi?
- Đại ca, ta mới đến được nửa tháng…
Nam tử có chút sợ hãi nói, hắn ta chỉ là một tên tội phạm ăn cắp thôi, bởi vì số tiền quá lớn nên hắn ta chỉ đành phải bất đắc dĩ mà chạy khỏi nước nhà, hắn ta chưa từng gặp qua loại người tàn nhẫn như vậy bao giờ cả.
Trần Thư hỏi:
- Đồ vô dụng, ngươi có biết vị trí của quán bar trên đảo không?
- Ta biết, ta biết!
Nam tử hoảng sợ gật đầu:
- Ta sẽ chỉ đường cho ngươi!
Liễu Phong gật đầu, cũng không hề từ chối. Muốn thu được tình báo thì quán bar là một vị trí không tệ.
Ba người đi hết một đoạn đường, băng qua vài con phố, cuối cùng họ cũng đến đích.
- Hai vị đại ca, đây chính là quán bar duy nhất trên hòn đảo, lượng tiêu thụ không hề thấp đâu!
Nam tử hạ thấp giọng nói:
- Tốt hơn hết là đừng chọc tức lão bản trong đó, hắn ta là người của Giáo Hội đó.
- Ngươi biến đi được rồi!
Trần Thư rút con dao mổ heo lại, trực tiếp đá tên nam tử đó đi.
Liễu Phong nhìn bóng lưng của người kia khuất dần, cười nói:
- Trần Bì, ngươi không sợ chọc phải người của Giáo Hội sao?
Thủ vệ hắc nhân đã nhắc nhở họ lúc trước, hai người tới đây để điều tra tình báo, không nên quá phách lối.
- Hắn ta chỉ nói chúng ta không nên chọc vào người của Giáo Hội thôi chứ đâu phải là người trên đảo. Điều đó có nghĩa là người trong nhà thờ chỉ là một số nhỏ, nhìn người kia là biết một tên cặn bã vô danh rồi!
Trần Thư giải thích:
- Hơn nữa tên thủ vệ hồi nãy có một cái gai xanh trên mu bàn tay, có khả năng là biểu tượng của Giáo Hội!
- Quan sát không tồi đó!
Liễu Phong gật đầu hài lòng, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
Mặc dù Trần Thư có hành động bốc đồng nhưng hắn lại cực kỳ tỉ mỉ và hoàn toàn khác biệt so với những đứa bạn cùng lứa.
Ngay khi Liễu Phong định khen thêm mấy câu nữa thì Trần Thư đã nói thẳng:
- Đương nhiên, nếu như thật sự bị bại lộ, ta sẽ ném bom hạt nhân!
- …
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, quyết định giữ yên lặng mà đi tới cửa quán rượu. Trước mặt bọn họ là một kiến trúc hình tròn, nhìn không giống một địa điểm ăn chơi giải trí mà giống một giáo đường phương Tây hơn.
- Quán bar Dã Thú…
Trần Thư nhìn lên bảng hiệu, nói nhỏ một tiếng rồi đi thẳng về phía trước.
Trong đó không có thiết bị âm thanh ồn ào. Đây không phải là nơi để nhảy disco mà chỉ là một tửu quán. Ánh đèn có chút lờ mờ, có đủ loại rượu cồn, mùi mồ hôi nhễ nhại khiến mọi người có chút khó chịu.
Mặc dù là buổi trưa nhưng vẫn có hàng trăm người ngồi uống rượu nói chuyện phiếm.
- Hai vị cần gì không?
Hai người Trần Thư đi đến một cái bàn, ngay lập tức liền có một người phục vụ mặc đồng phục đen đi tới.
- Ta xem một chút!
Trần Thư liếc qua phía trên giá cả, nét mặt hơi thay đổi nói:
- Lão Liễu, vẫn nên là người gọi đi!
- Sao vậy?
Liễu Phong xem xong bảng giá thì khóe miệng cũng giật giật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận