Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 653: Vượt góc cua nhanh mới là nhanh thực sự!

- Đợi đã, đợi chút đã.
Trần Thư lấy túi phân Urea ra đẩy lùi hai người họ luôn.
Hắn nhìn về phía mọi người, nói.
- Tuy rằng ngày mai không làm giỗ nữa nhưng mà tiến viếng thì ta hi vọng là các vị vẫn cho nhé.
Trần Thư xoa xoa tay, giải thưởng của bài thi Thực Chiến không lấy được thì đương nhiên là phải làm tiền từ những chỗ khác chứu.
Hai mươi hai người quay đầu lại, mặt ngơ ra.
Con mẹ nó không làm gì cả mà thu tiền làm cái gì?
Trần Thư hắng giọng, nghiêm túc nói.
- Đến khi các ngươi đến ăn giỗ của ta thì ta có nhận được tiền nữa đâu. Các ngươi đưa tiền viếng trước đi, sau này đến miễn phí hết.
Mọi người đều há hốc miệng ra, họ bị hành động của Trần Thư làm ngớ cả người.
Trần Thư trông rất bình thản, hắn nghĩ trong lòng.
- Giỗ của ta ta phải làm chủ chứ.
- Con mẹ nó ngươi nghèo đến điên rồi à?
Cho dù bọn họ có thể nào thì cũng không ngờ được sẽ có người mở giỗ cho mình trước thế này, đúng là phù sa không chảy ruộng ngoài mà.
- Xong rồi, tên này tẩu hỏa nhập ma rồi.
Những người còn lại đều quay ra nhìn Liễu Phong, không phải là lão sư thiêu hỏng não Trần Thư rồi đó chứ?
- Ấy, đừng đi chứ!
Thấy hết người này đến người khác lần lượt rời đi, hoàn toàn không hề để ý đến hắn.
Trần Thư vội vàng ngăn lại, nói:
- Nếu không có tiền, các ngươi cũng có thể đưa ta một ít vật liệu lãnh chúa! Ta cũng nhận học phần!
- Được rồi, vừa vừa thôi!
Liễu Phong đi tới, nói:
- Người bình thường ai có thể tổ chức tiệc cho chính mình chứ?
- Còn hai bài thi nữa, nếu ngươi còn dám không làm…
Hắn ta vỗ vai Trần Thư và nhẹ nhàng nói một câu.
Ngay khi dứt câu, Trần Thư hơi sửng sốt, lập tức hét lớn:
- Ta hứa nhất định sẽ tham gia!
Nhìn bóng lưng Liễu Phong rời đi, Vương Nguyệt và A Lương đều bu lại.
- Liễu lão sư đã nói gì với ngươi vậy?
Hai người đều hết sức tò mò, cái gì có thể làm cho tội phạm Nam Giang sợ hãi chứ?
- Hắn ta nói nếu tiếp tục không làm bài kiểm tra, hắn ta sẽ đốt hết… túi phân của ta!
- …
Hai người nhìn nhau với vẻ khó hiểu.
A Lương nói:
- Như vậy đã là gì? Ta còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm chứ!
- Các ngươi không hiểu được đâu!
Trần Thư lắc đầu, nói:
- Cho dù đốt cả hai ngươi cũng không thể đốt túi phân của ta!
- ?
Cả ba phủi bụi trên người mình rồi nhanh chóng trở về ký túc xá.
- Sao hôm nay hai người không báo cho ta biết?
Trần Thư ngồi trên ghế sô pha, hại hắn không chỉ mém chết mà còn mất đi hai trăm tín chỉ!
- Báo cái gì mà báo, ta còn không nhìn thấy bóng dáng của ngươi đâu nữa kìa!
A Lương quay đầu lại hỏi:
- Nghiêm túc nè, hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền?
- Ta đã chuẩn bị sẵn sàng để rút khỏi làng giải trí rồi!
Trần Thư thở dài nói:
- Bên trong làng giải trí quá khắc nghiệt, e là ta không cầm cự nổi!
- Vậy là tốt rồi!
Vương Nguyệt nghiêng người nói:
- Chúng ta tạo ra một Dị Không Gian, như vậy không tốt hơn là trở thành một ngôi sao sao?
- Có lý đấy!
Trần Thư sờ lên cằm. Hiện tại ba người bọn họ đều là Hắc Thiết Cấp, cũng có thể gọi là một Ngự Thú Đoàn cỡ nhỏ.
Có một tia sáng tà ác lóe lên trong mắt hắn, hắn nói:
- Trong kỳ nghỉ đông sắp tới, hai ngươi có thời gian không?
- Có chứ!
Hai người gật đầu ngay lập tức, bọn hắn cái gì cũng thiếu, chỉ có thời gian là không thiếu.
Bây giờ năm nhất đại học có nhiều khóa trình hơn, thời gian hoạt động tự do cũng ít hơn, không thể đi săn ở Dị Không Gian, chỉ có thể đợi đến kỳ nghỉ.
- Vậy dạo gần đây hãy chú ý một chút, một Dị Không Gian cấp nguy hiểm là được!
Cả ba gật đầu một cái, quay trở lại phòng bắt đầu ôn tập.
Ngày mai và ngày kia sẽ có bài kiểm tra, sang ngày hôm sau là chính thức bắt đầu kỳ nghỉ đông.
Thời gian trôi qua, hai môn tiếp theo đã hoàn thành xuất sắc. Một trong số đó là vật liệu học, đủ loại vật liệu quý giá đều được hắn thuộc làu làu.
- Cuối cùng cũng được nghỉ rồi!
Các sinh viên năm nhất đều trông rất vui vẻ, hầu hết đều là lần đầu tiên xa nhà quá lâu nên tự nhiên rất háo hức khi được quay về nhà.
Ký túc xá 333, lầu học bá, A Lương và Vương Nguyệt đều đang thu dọn hành lý chuẩn bị trở về nhà.
Trần Thư không chút hoảng loạn, hỏi:
- A Lương, ngươi tìm được Dị Không Gian thích hợp chưa?
A Lương lắc đầu, nói:
- Ta vẫn chưa tìm được, có gì sau Tết nói tiếp đi!
- Trần Thư, ngươi không về ăn tết sao?
Vương Tuyệt quay đầu lại hỏi.
- Ngươi có bị ngốc không? Tội phạm đã bị người dân trong thành phố đưa vào trong danh sách đen từ lâu rồi.
A Lương nói:
- Trong trường hợp này, ngươi có về được không?
- Làm sao mà về được!
Trần Thư giễu cợt nói:
- Đó là do hai ngươi không thấy được ngày ta rời khỏi Nam Giang, cả thành phố đều tới để tiễn ta, khóc lóc một cách thảm thiết!
A Lương gật đầu nói:
- Có vẻ như người ở thành phố Nam Giang đều có tình thân rất cao, bọn họ đã học cách khóc để ngụy trang cho niềm vui!
- …
Bạn cần đăng nhập để bình luận