Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1756: Khố phòng của chính phủ ở đâu?

Vốn Trần Thư làanh hùng, bọn hắn muốn tiến lên trước khuyên can, nhưng con hàng này thật sự là tự tìm đường chết…
- Không phải! Có thể tôn trọng đạn hạt nhân vương một chút không!
- Ta thật muốn bay lên mà! Các ngươi đang vùi mầm tai hoạ xuống đấy!
- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây…
- Đừng đánh nữa, đầu óc ta có chút choáng, thật sự không được nữa…
Một lúc sau mọi người đánh đến hăng say, thoáng chốc phát giác được điểm không thích hợp:
Trần Thư không có lên tiếng được nữa…
Bọn hắn cùng dừng tay, trong mắt đã có một chút lo lắng, không đánh chết hắn chứ…
Nhưng sau khi hiện trường an tĩnh lại, bọn hắn chỉ nghe thấy tiếng ngáy khò khò.
Chỉ thấy Trần Thư đang nhắm nghiền hai mắt, nằm ngáy o o, đồng thời khóe miệng để lại nụ cười, trong miệng lẩm bẩm lấy:
- Đạn hạt nhân, ta muốn rất nhiều rất nhiều đạn hạt nhân…
- ...
Nét mặt của mọi người ngưng trệ, không nghĩ tới lúc này mà Trần Thư cũng có thể ngủ.
Thật sự coi bọn hắn đang mát xa đúng không…
- Tiểu tử này…
Ninh Bất Phàm lắc đầu, nói:
- Tiểu Liễu, ngươi đưa hắn trở về đi.
Liễu Phong gật đầu một cái, vác Trần Thư rời khỏi nơi đây.
...
Thời gian hai ngày thoáng chốc trôi qua.
- Đạn hạt nhân… Đạn hạt nhân…
Trần Thư đang nhắm hai mắt, trong miệng lẩm bẩm nói, cả người vẫn đang ngủ say.
Hắn thật sự quá mệt mỏi rồi…
- Tiểu tử này…
Liễu Phong mở cửa đi đến, trong mắt đã có vẻ kiêu ngạo, lại có mấy phần đau lòng.
- Trần Thư, mau đứng lên!
Hắn ta đẩy bả vai Trần Thư một cái, thử đánh thức hắn, kết quả lại không một chút phản ứng.
- Xem ra còn phải dùng đòn sát thủ…
Liễu Phong ngồi xổm xuống, dựa vào bên cạnh Trần Thư nói khẽ:
- Nhanh tỉnh lại, trường học phát đạn hạt nhân!
- Hả?
Trần Thư vốn đang ngủ say đột nhiên giật mình, nháy mắt mở mắt ra, trong miệng lẩm bẩm:
- Bao nhiêu viên…
- ...
Khóe miệng Liễu Phong giật giật một cái, ngươi đúng là không hợp thói thường…
- Ừm…
Trần Thư dụi dụi con mắt, thấy rõ Liễu Phong, thoáng chốc ý thức là âm mưu, bất mãn nói:
- Lão sư, ngươi làm gì vậy? Ta đang mơ thấy mình hành hung tiểu Sa Ngư trong biển đây…
- Mấy giờ rồi? Mau đứng lên uống thuốc ngủ!
Liễu Phong mặt mang ý cười, nghĩ đến lúc trước con hàng này hơn nửa đêm gọi hắn ta dậy uống thuốc ngủ…
-???
Trần Thư mở to hai mắt nhìn, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng đầu óc cũng dần dần thanh tỉnh lại.
- Ngài đang chơi ta đấy à?
- Chơi cái gì mà chơi, tiểu tử ngươi ngủ hai ngày, ăn chút gì đi.
Liễu Phong lắc đầu, nếu cứ ngủ như vậy, không chừng thật sự có thể ngủ đến chết đấy…
- Ò ~
Trần Thư lẩm bẩm một tiếng, lấy lại tinh thần, đồng thời quan sát bốn phía, nói:
- Đây là đâu?
- Văn phòng của ta.
Liễu Phong mở miệng giải thích:
- Ngươi trở về nhà lại không có ai chăm sóc ngươi, ta lo lắng cừu gia của ngươi sẽ tìm tới cửa.
Mặc dù trong nước tương đối an toàn, nhưng Liễu Phong cũng lo lắng vạn nhất xảy ra chuyện gì…
Bình thường Trần Thư có tâm cảnh giác, nhưng ngủ say thì chưa chắc.
- Như vậy sao…
Trần Thư dụi dụi con mắt, đồng thời mở cửa sổ bên cạnh, muốn hít thở không khí mới mẻ một chút.
Kết quả một mùi thúi nhàn nhạt đánh tới, khiến hắn nháy mắt thần sắc chấn động.
- Bà mẹ nó, chuyện gì thế này?
- Ngươi nói xem?
Liễu Phong nhíu mày, nói:
- Mùi trên biển đã bắt đầu lan tới đây rồi…
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật một cái, không thật sự ảnh hưởng đến môi trường toàn cầu chứ?
Hắn gãi gãi đầu, nói:
- Cái kia, ta sẽ không chịu trách nhiệm gì đâu…
- Không đâu!
Liễu Phong cười lấy nói:
- Nhưng hình như Trấn Linh Quân cùng Ngự Long Vệ gần đây đang đi họp, có lẽ phải áp dụng hành động gì đó.
- Nhưng mà ngươi cũng đừng sợ, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
- ...
Vẻ mặt Trần Thư trì trệ, sau đó kiên cường nói:
- Ta sợ sao? Tội phạm Nam Giang ta cây ngay không sợ chết đứng?
-??
Khuôn mặt Liễu Phong cổ quái, ngươi xác định không nói ngược chứ?
Trần Thư nhún vai, không tiếp tục để ý tới Liễu Phong, mà mở ra đồ giám thần kỳ dược tề của mình trong đầu.
Chỉ thấy phía trên là một bình dược tề màu xám, chính là đạn hạt nhân mà hắn tâm tâm niệm niệm!
Ngoài ra, còn có một bình dược tề màu đỏ cũng có ánh sáng nhạt, chính là đã mở khoá bạo tẩu dược tề.
Mà dược tề còn lại đều là ám sắc, rõ ràng hắn không mở khoá, không thể tiến hành phối trí.
Hấp dẫn Trần Thư hơn chính là, ngoại trừ dược tề hắn đã biết, ngoài ra còn có dược tề mới nữa.
- Còn có đồ mới sao?
Hắn nhíu mày, ngược lại đã có vẻ ngoài ý muốn, không nghĩ tới hệ thống lại thoáng như vậy.
- Đây đều là vật tư chiến lược…
Trần Thư tự lẩm bẩm, chờ mong mình mở khóa toàn bộ.
Hắn cười hắc hắc, không tiếp tục huyễn tưởng nữa, mà ngược lại nhìn về phía Bạo tạc dược tề quan trọng nhất.
Phối trí vật liệu: Một ngàn bản vật liệu cấp thấp thuộc tính hỏa + một phần vật liệu Hoàng kim cấp thuộc tính hỏa + mười thuốc dẫn điểm (hệ thống phân giải đủ loại vật liệu có thể lấy được.)
- Hả?
Trần Thư thần sắc khẽ giật mình, trong mắt có vẻ suy tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận