Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 374: Cho ngươi đốt hết (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn không cam lòng nói:
- Ngươi làm thế nào mà chứng minh được ví này là của ngươi?
- Bên trong có chứng minh thư của ta, tự ngươi xem là biết.
Lục Bình Phàm cúi đầu, mở ví, nhưng bên trong lại không có bất kỳ thứ gì, chỉ có một tờ giấy.
Trong lòng hắn sửng sốt, lấy tờ giấy ra, bên trên viết mấy chữ to:
- Hây, túi phân của ngươi rơi kìa.
- ???
Lục Bình Phàm chưa có bất kỳ phản ứng gì, lập tức cảm thấy hắc ám ập tới, cơ hồ là theo bản năng hét lên:
- Mẹ kiếp! Sao trời lại tối thế?
Bùm!
Trần Thư một quyền trực tiếp đánh hắn hôn mê bất tỉnh, thủ đoạn vẫn dứt khoát lưu loát.
Tuy đã lâu rồi không xuất thủ, nhưng anh tư của hắn vẫn còn.
Lục Bình Phàm chỉ là một người bình thường, làm sao có thể chống cự một quyền của thần?
- Cướp… Cướp bóc!
Lúc này trên đường không ngờ xuất hiện một nam tử, lập tức nhìn thấy một màn trước mắt này.
Mẹ kiếp sáng sớm đã xuất hiện cướp bóc trên đường? Đây không phải là trung tâm thành phố của Nam Thương Thị sao?
Còn có vương pháp hay không?
Trần Thư hơi, quay đầu ánh mắt hung lệ nhìn tới, khóe miệng nở nụ cười tà ác.
Rất giống hình tượng nhân vật phản diện!
- Ca, ta sai rồi, ta không phát hiện gì cả.
Dứt lời, người đó trực tiếp bỏ chạy.
Trần Thư bĩu môi, không ngờ đối phương lại bị hắn dọa chạy.
Hắn kéo Lục Bình Phàm vào trong nhà vệ sinh công công ở bên cạnh.
Không đến mười phút, trong nhà xí có thêm một nam tử ngất xỉu chỉ mặc quần lót.
Trong tay Trần Thư cầm USB, khóe miệng nở nụ cười, lại có thêm một chứng cớ.
Cho dù bị Ngự Long Vệ bắt được, hắn cũng có thể chứng minh đối phương là một tổ chức tội phạm.
Mười phút sau, Trần Thư mặc tây trang, đeo túi tài liệu, nghiễm nhiên là cách ăn mặc của một nhân sĩ tinh anh, rời khỏi nhà vệ sinh công công.
- Ta tới đây! Tổ chức Ám Dạ!
Trần Thư lẩm bẩm một tiếng, đi thẳng tới Tả Tự Lâu.
Tuy có chứng cớ, nhưng hắn vẫn muốn kiến thức một chút nội bộ tổ chức, không chừng có thể tìm cơ hội kiếm chút tiền.
Nếu thật sự thất bại, cùng lắm thì trực tiếp đốt lửa bỏ chạy.
Nhưng ở ngay cửa đã bị bảo vệ lên tiếng cản lại.
- Đứng lại!
Trần Thư giật mình, bị nhìn thấu rồi à?
Dáng người của hắn và Lục Bình Phàm xấp xỉ nhau, cộng thêm đeo khẩu trang, chắc sẽ không bị nhận ra chứ.
Bảo vệ đứng dậy, mở miệng hỏi:
- Lão Lục, tiến độ tối hôm qua thế nào?
- Cũng được.
Trần Thư bất động thanh sắc, vừa tới gần bảo vệ, trong lòng hắn liền có cảm giác nguy hiểm,
Đối phương tuyệt đối không phải người thường, ít nhất cũng là Ngự Thú Sư cấp Hắc Thiết.
- Lộ tuyến rút lui của người chấp hành đã an bài xong chưa? Công tác giải quyết hậu quả thế nào?
Bảo vệ mở miệng hỏi, tuy nhìn thì chỉ là bảo vệ, nhưng chức vị trong tập đoàn không thấp.
Trần Thư trả lời:
- Ừ, gần xong rồi.
- Cái gì gọi là gần xong rồi? Không phải ta nói với các ngươi rồi à, làm liên lạc viên, ít nhất cũng phải nghiêm cẩn. Ngươi con mẹ nó chỉ một sai lầm thôi cũng có thể khiến người chấp hành gặp chuyện không may!
Thần sắc bảo vệ lạnh lùng, hiển nhiên không hài lòng với thái độ của Trần Thư.
- Chuyện Lưu Bình lần trước còn nhớ không? Chính bởi vì liên lạc viên không điều tra rõ ràng, kết quả ám sát thất bại, lại kinh động tới Ngự Long Vệ, độ khó công tác lập tức gia tăng.
Trần Thư hơi ngẩn ra, Lưu Bình chính là Ngự Thú Sư cấp Hắc Thiết lần trước liệp sát Phương Tư.
Quả nhiên ổ tặc!
- Nếu còn có lần sau…
Bảo vệ lại bắt đầu cằn nhằn lải nhải mười phút…
Trần Thư vò đầu, mẹ nó, ngàn tính vạn tính không ngờ lại gặp phải thằng ôn này.
- Được rồi!
Hắn nhướng mày, mở miệng nói:
- Con mẹ nó sao ngươi nói lắm thế?
- ????
Bảo vệ ngẩn ra, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Liên lạc viên, một chức vị thấp nhất trong công ty, không ngờ lại nói chuyện với hắn như vậy?
- Đốt hết cho ngươi này.
Trần Thư mở miệng nói, ta con mẹ nó còn bận tham gia thi đấu, ngươi lại cứ nói mãi không ngừng.
Chỉ thấy trong tay hắn có thêm một lọ dược tề.
Tay phải vung hai vòng, ném vào trong Tả Tự Lâu.
Trong phút chốc, bình dược tề vỡ vụn, một đoàn hỏa diễm ở bên trong lập tức lan ra, giống như phong ấn được mở ra.
Thế lửa bốc lên, bất kể là tiếp xúc với chất liệu gì, đều giống như đụng phải cồn.
Trong nháy mắt, hỏa diễm hừng hực bao phủ toàn bộ Tả Tự Lâu.
Trong nhất thời, khói đen cuồn cuộn, thổi quét bầu trời, nhân dân toàn thành phố đều biết xảy ra chuyện rồi.
- Cái này…
Bảo vệ ngây đơ, miệng há hốc, trong nhất thời không biết nói gì.
Hiện tại tính tình của người ta đều nóng nảy như vậy à?
Ta là thủ trưởng, nói ngươi vài câu, ngươi con mẹ nó không ngờ trực tiếp đốt công ty?
Trần Thư cũng sửng sốt, không ngờ hiệu quả của dược tề lại khủng bố như vậy.
Chỉ mấy chục giây ngắn ngủi, dược tề đã đốt cháy cả một tòa nhà, trừ tiếng bốc cháy ra, lại không có tiếng gào khóc.
Hôm nay là cuối tuần, nhân viên bình thường không đi làm.
Trần Thư không dám khẳng định mỗi một nhân viên đều là tội phạm, chỉ có thể đốt nhà vào cuối tuần.
Hỏa diễm hung mãnh, không ngờ lan ra dưới lòng đất.
Nơi đó mới là căn cứ chân chính của tổ chức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận